Lãnh đạm kiểu này, không phải là không nhận ra mình, cũng không giống như trước kia, giữa hai người tâm đầu ý hợp, ánh mắt ôn nhu chan chứa tình cảm.
Dường như... những lời mình nói với cô ấy giống như nước chảy mây trôi, không đọng lại chút gì hết!
Trong lòng Dương Thần lo lắng, đây rõ ràng là một biểu hiện không bình thường, mới có mấy ngày không gặp, sao lại có thể cảm thấy thay đổi nhiều như vậy được?
Nhìn kỹ lại, lập tức thấy sâu trong mắt Sắc Vi, có vài phần trống rỗng khác với bình thường...
Giống như, trông đầu cô, đột nhiên xuất hiện một khoảng không.
- Sắc Vi bảo bối, em sao vậy?
Dương Thần tiến lên phía trước nắm lấy hai tay của cô, khẽ hỏi.
Sắc Vi có chút thờ ơ, thản nhiên nói:
- Anh đến rồi.
Giống như hỏi, lại giống như là đang thuật lại.
Dương Thần không khỏi cảm thấy căng thẳng lo lắng, chuyện này còn khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi hơn là bị thương...
- Sao em lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, em còn nhớ anh chứ?
Sắc Vi lắc đầu
- Em nhận ra, Anh là Dương Thần.
Trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.
Dương Thần trong lòng run rẩy, lập tức quay đầu lại, nhìn chắm vào Yên Vũ đang cách đó không xa.
- Đáng chết...ngươi đã làm gì cô ấy! ?
Yên Vũ vừa cẩn thận đề phòng, vừa nói:
-Cái này không liên quan gì đến tôi, cô gái này thiên tư tuyệt luân, là kỳ tài trăm năm khó gặp, ngộ tính cực tốt, đến Yên Vũ Am tu hành, tôi cũng chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273160/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.