Có lẽ là sau khi tuổi đã cao, những người có quá khứ oai hùng trước kia thì bây giờ cũng biến thành người có chút lắm lời.
Đợi bốn người ngồi xuống chăm chú ngắm nhìn thiết kế trên biển đảo thì Ron vẫn ngồi ở ghế phụ phía trước, thảo luận không ngớt, lồng ngực của ông như nghẹn lời.
- Persephone đại nhân, hôn lễ được sắp xếp vào ngày mai, đợi sau khi ăn xong bữa trưa thì mời cô đi đến phòng của tôi, thử chiếc áo cưới được thiết kế đặc biệt dành cho cô.
À, đúng rồi. Có thể cô thấy tò mò, làm sao tôi biết kích cỡ của cô đúng không? Ha ha, thực ra lão già như tôi cũng có chút bản lĩnh, thông qua ảnh là có thể biết được những kích cỡ cần thiết.
Nghe ông già này nói liên miên về quy trình công việc mà ông ta thấy đắc ý, Lâm Nhược Khê chỉ có thể mỉm cười, lắng nghe một cách chăm chú, mà vú Vương và Quách Tuyết Hoa chỉ còn biết nhìn nhau cười gượng, cảm thấy lão già này thật đáng yêu.
- Được rồi Ron.
Dương Thần không còn chịu đựng nổi nữa bèn ngắt lời:
- Coi ông kìa, mắt đã hoa rồi, lại còn muốn trai tráng như trước, không chịu thừa nhận mình đã già, không chịu đeo kính vào…Vậy thị lực còn có thể nhìn chuẩn được bao nhiêu, rõ ràng là trợ lý của ông nói cho ông biết mà.
Ron vội khoát tay nói:
- Minh Vương Các Hạ, ngài thật lạc hậu.
- Cái gì?
- Chẳng lẽ ngài không biết, ông già mắt tèm nhèm này có thể đeo kính áp tròng sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273111/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.