Nhìn bó hoa tươi trong tay, Quách Tuyết Hoa cảm thấy mình như đang ở trong một thế giới tươi đẹp.
Khẽ lau khóe mắt, bà cười ôn hòa hiền từ nói:
- Biết sai là được, không cần phải ngang ngược như vậy, chỉ cần không giống cha con luôn cho mình là đúng, chỉ vì một chút quyền lực và sĩ diện mà có thể làm ra bất kì việc gì. Những gì mẹ nói đều là muốn tốt cho con, trong nhà thái bình hòa thuận mới có thể sống thoải mái được, điều này quan trọng hơn bất kì điều gì.
Dương Liệt cười gật đầu bộ dạng thấu hiểu:
- Con cũng biết những ngày trước làm sai không ít việc, chỉ cần mẹ không trách con là được.
- Haiz, con là con ruột của ta, sao ta có thể thực sự ghi hận được, bây giờ con quay đầu lại là tốt rồi.
Quách Tuyết Hoa vội vã kéo tay Dương Liệt;
- Liệt Nhi, con đã ăn sáng trưa, ngồi xuống cùng ăn sáng đi.
Dương Liệt lắc đầu nói:
- Không được, con đến thăm mẹ, chẳng phải Tuệ Lâm cũng ở đây sao? Con chỉ đến gặp cô ấy chút. Chiều nay con vẫn phải về doanh trại ở Yến Kinh, gần đây Mỹ Nhật tạo áp lực quân sự, cũng có không ít việc.
Quách Tuyết Hoa có chút tiếc rẻ:
- Vậy sao, mẹ vẫn muốn anh em con nói chuyện với nhau một chút, thật khó để con chịu đến đây thăm chúng ta, hơn hai mươi năm nay anh em chưa gặp mặt nhau, sao lại không thể cùng ngồi với nhau một ngày chứ.
Dương Liệt gật đầu vẻ tiếc rẻ:
- Có thể… Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273034/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.