Nhìn thấy cô kích động như vậy, Dương Thần sờ sờ vào mặt mình, mỉm cười ngốc nghếch,
- Được rồi, thôi chúng ta ăn cơm đi, ăn cơm, ha ha...
Đường Uyển cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, tên này đúng thật là “bác ái” cũng có thể mở mồm nói được.
Hai người ăn được một lúc, Đường Uyển nhớ ra chuyện gì đó, nói:
- Đúng rồi, lần trước ông em bảo nói lời cảm ơn tới anh, xém chút nữa là em quên mất.
- Nói cảm ơn? Chuyện gì?
Dương Thần ngơ ngác,
- Anh không nhớ là có cho nhà em vay tiền a.
Đường Uyển trợn mắt,
- Anh thấy là nhà họ Đường của em thiếu tiền sao?
Dương Thần bực bội,
- Thế là có chuyện gì.
Đường Uyển nói:
- Không phải trước đây anh ra tay với nhà họ Nghiêm sao, đừng có chối, mặc dù chính phủ không lộ ra bất cứ tin tức gì, ông nội cũng không nói rõ với em, nhưng em cũng có thể đoán được, ngoài anh ra cũng không thể có người nào khác trong một đêm có thể giết hết sạch người của nhà họ Nghiêm, huống hồ mấy hôm trước còn sợ bóng sợ gió, không phải là đề phòng nhà họ Nghiêm sao.
Dương Thần nghe đến vấn đề này, cũng thu lại vẻ mặt bất cần, nghiêm túc nói:
- Chuyện này có liên quan đến nhà họ Đường sao?
Đường Uyển gật đầu,
- Anh không nhớ sao, cha anh... ồ, chính là tư lệnh Dương Phá Quân, trước đây có tham gia tranh cử chức ủy viên thường vụ trung ương, nhưng ông ấy đã thất bại rồi, nguyên nhân khiến ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1273019/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.