Thái Nghiên không nghĩ tới Lâm Nhược Khê sẽ kích động như vậy, có chút xấu hổ.
- Tôi...tôi chỉ là...tôi không cố ý.
- Không sao.
Vú Vương lau lau khóe mắt, đột nhiên nhét tấm ảnh vào túi áo, miễn cưỡng cười một cái
- Tiểu Thư, cô cũng đừng trách Thái Nghiên tiểu thư, cô ấy quan tâm đến tôi, cho nên mới nhắc đến.
Lâm Nhược Khê bước tới, thân thiết nắm lấy tay Vú Vương nói:
- Vú Vương, Vú đừng buồn, không phải còn có con ở cạnh Vú sao? Chuyện gì đã qua rồi thì để nó qua đi, đừng nghĩ nhiều, Vú nhất định phải luôn vui vẻ.
Nhìn thấy cảnh này, không chỉ Dương Thần, kể cả Sắc Vi và mấy người Mã Quế Hoa, đều kinh ngạc vô cùng.
Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy người lạnh lùng như Lâm Nhược Khê, lại chủ động nhiệt tình đi an ủi người khác như vây.
Xem ra, tình cảm sau bao năm nương tựa lẫn nhau giữa cô và Vú Vương, người khác khó có thể hiểu được, cũng chỉ có người chăm sóc cho Lâm Nhược Khê từ nhỏ là Vú Vương, mới có thể nhận được sự đãi ngộ như vậy.
Mà Dương Thần nhìn thấy vẻ mặt tự trách, áy náy của Thái Nghiên lại nhìn thấy Vú Vương đau lòng rơi lệ, trong đầu mù mịt.
Rốt cuộc quá khứ của Vú Vương còn ẩn chứa chuyện gì, phải làm cho cố Tổng giám đốc dặn hai cô từ nhỏ là không được nhắc đến.
Thấy Mạc Thiện Ny cũng không hiểu gì giống mình, Dương Thần có thể chắc chắn, việc phát sinh năm đó là trước lúc Nhược Khê và Thái Nghiên mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272975/chuong-823.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.