Quả nhiên, sự lạnh lùng phát ra trên thân thể của Lâm Nhược Khê có thể khiến cho viên gạo nếp trong tay cô đông cứng lại, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hóa ra là đi sang nhà người tình ở bên cạnh, thực sự là một người đàn ông tốt, vừa mới về nhà ăn hai chiếc màn thầu, rồi đi tìm người tình để ăn cơm trưa, còn tiết kiệm thức ăn cho gia đình. Anh đi đi. Tốt nhất là bữa tối và bữa sáng ngày mai đừng trở về nữa…
Dương Thần cảm thấy răng tê tê như vừa ăn đồ chua, gượng cười:
- Nhược Khê, em nghe anh giải thích, anh chỉ là muốn đem công pháp lần này thu hoạch được ở Đường Môn, giao cho Sắc Vi thôi. Đương nhiên anh có từng nói sẽ dạy cho em, nhưng em vừa tập luyện có mấy ngày, ít nhất cũng phải đợi đến lúc tố chất cơ thể tốt lên, anh thấy mới có thể tu luyện được, mới có thể chính thức bắt đầu.
Lâm Nhược Khê trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng biết không thể cản được nên hậm hực hừ một tiếng, nói:
- Vậy lúc nào mới có thể bắt đầu.
Nếu nói với Dương Thần cô không có hứng thú với phương pháp tu luyện để có thể trẻ mãi không già thì là nói dối. Lâm Nhược Khê cũng có chút động lòng.
Dương Thần suy nghĩ một lát, nói:
- Ít nhất cũng phải đợi đến khi khí huyết của em bằng với người bình thường đã. Em ngày nào cũng ngồi ở phòng làm việc, nhìn thì có vẻ không vấn đề gì, thực ra lại rất yếu ớt. Sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272966/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.