Sắc mặt Đường Uyển phức tạp mà cùng Lâm Nhược Khê nhìn nhau một lúc, cười thản nhiên,
- Rất vui khi thấy Lâm tổng có tự tin như vậy, như thế đương nhiên rất tốt.
Lâm Nhược Khê tựa như nói:
- Thực ra chị Đường không cần gọi em là Lâm tổng, con gái Đường Đường của chị sau này nếu lấy Viên Dã, như thế tương đương với chúng ta là thông gia rồi, đến lúc đó cứ gọi Lâm tổng Lâm tổng nhiều không thích hợp lắm, em nghĩ, bây giờ cứ gọi chị em đi, nhưng chỉ là hình như chị lớn hơn bọn em một bậc, như thế có bất lịch sự không?
Đôi tay của Đường Uyển dưới mặt bàn siết chặt, trong lòng không thoải mái.
Lời nói của Lâm Nhược Khê nghe thì nhã nhặn, nhưng rõ ràng nói đúng ra, chị là bề trên, đừng có cảm thấy trẻ thì quên mất vai vế của mình, có một số chuyện làm ra sau này có thể khó coi đây.
Đường Uyển cũng chua xót khôn kể, bởi vì lời nói của Lâm Nhược Khê tuy bộc lộ tài năng nhưng cũng trúng vào chỗ hiểm của cô.
Quả thực, trước mắt, tình cảm của Đường Đường và Viên Dã sau một kiếp nạn sinh tử đã rất chắc chắn rồi, cô xác định sẽ làm mẹ vợ của Viên Dã, đến lúc đó tương đương là thông gia với nhà họ Dương.
Viên Dã là em họ Dương Thần, nếu như cô và Dương Thần có mối quan hệ đó, đó chẳng phải là không ra gì sao?
Miễn cưỡng nén xuống nỗi buồn phiền này, Đường Uyển thấp giọng nói:
- Sao có thể, thế thì chị gọi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272879/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.