Mặc dù sức lực báo mẹ trong tình trạng kiệt sức, sau khi bị chọc giận, phong trảo
vẫn sẽ lợi hại như cũ.
Thân thể Thái Nghiên giống như súng bắn đạn, từ mặt đất đứng lên, nhảy tới
Dương Thần khoảng cách hơn một thước trên mặt đất, xoay người một cái là quay về đá.
Dương Thần tựa như sớm biết rằng cô phải làm bên này, làm giống nhau, cầm lên
một bàn tay nâng lên không hoang mang, cầm bàn tay kia chỉ phi được tới chân răng.
- Phanh…
Một chân đá thật mạnh, có thể vỡ vụn sức mạnh của nham thạch, lại coi như lông
ngỗng khi bị nắm trong tay Dương Thần.
- Còn có khí lực sao? Tốt lắm…
Dương Thần mặt không chút cảm xúc, hạ thấp giọng nói một câu, tùy theo sức
mạnh trên tay, đem toàn bộ chân Thái Nghiên lôi kéo, xé, quăn.
Thái Nghiên lại một lần nữa không chịu khống chế trên không mà trở mình, tựa
như tơ liễu tung bay, cuối cùng cũng nặng nề té rớt.
- Thình thịch…
Lại lần nữa, Thái Nghiên ngã soài trên mặt đất giống như búp bê vải, xương toàn
thân giống như bị lửa đốt, chua xót mà đau đớn, khiến khóe mắt cô thầm rơi nước mắt.
- Anh… làm lại..
Thái Nghiên không cam lòng bò lên, thân thể chịu đựng mỏi mệt, cố một lần đánh
ngã Dương Thần, lần này đổi thành quyền chưởng vật lộn, một câu quyền thẳng đến hàm
dưới Dương Thần.
Dương Thần vẫn đứng tại chỗ cũ, đợi đến lúc Thái Nghiên sắp nắm tay đánh mình
trong nháy mắt, lại nhẹ nhàng mà ngăn cản, một bàn tay kia cầm tay Thái Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272633/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.