Khó có khi hai người hòa thuận, Dương Thần cảm thấy nên rèn sắt khi còn nóng, lấy lòng hỏi Lâm Nhược Khê cơm chiều muốn ăn gì.
Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không có chủ ý gì, ngày thường cơ bản đều ăn ở nhà hoặc là ăn tại Công ty, đi ra ngoài ăn cũng là ở một số khách sạn lớn, nhưng hai người ăn cơm, cũng không tất yếu phải đến nơi phô trương quá.
Dương Thần đau đầu suy nghĩ, cảm thấy đưa Lâm Nhược Khê đi ăn ở một số nhà hàng nhỏ cũng không có hứng thú lắm, mấy cái hàng quán ăn nhỏ khẩu vị so với khách sạn lớn cũng không tốt bằng, nhưng khó có cơ hội hẹn nhau cùng đi ăn một bữa, quá bình thường cũng rất đáng tiếc.
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Thần quay đầu xe, hướng bờ biển Trung Hải đi tới.
Lâm Nhược Khê tuy rằng ngày thường lái xe, nhưng trên cơ bản chỉ đi đến một số nơi, cho nên không biết Dương Thần muốn dẫn cô đi đâu, có chút hồi hộp hỏi:
- Không phải đi ăn cơm sao? Sao lại đi ra bờ biển?
- Đợi rồi em sẽ biết, bảo bối yên tâm, ông xã của em sẽ không để em đói chết đâu.
Dương Thần thoải mái cười nói.
Không quá mười lăm phút đồng hồ, xe dừng lại một nhà hàng lẩu hải sản ngay bên bờ biển, trong tiết trời đông xuân giao nhau, ăn lẩu cho đỡ lạnh là không tồi.
Lâm Nhược Khê nhìn nhà hàng lẩu đèn nê ông xán lạn, khói trắng nóng hôi hổi, mùi thức ăn phiêu tán trong không khí, đầu tiên có chút tò mò nhìn xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272566/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.