Nghe xong câu này của Lâm Nhược Khê, Dương Thần lại ý thức được một chuyện – mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu dần dần đã được hình thành.
Trong lòng bùi ngùi, bỗng nhiên có một ngày mình phải đối diện với vở kịch luân lý của gia đình này, nhưng hắn lại cảm thấy hài lòng rồi cười nói:
- Đừng nói như vậy, anh không nỡ ức hiếp em, bà ấy là mẹ anh cũng là mẹ của em, nhưng bà ấy chỉ là không quen với nếp sinh hoạt của chúng ta mà thôi, không phải muốn nhằm vào em.
- Tự tôi sẽ phán đoán, không cần anh giải thích.
Lâm Nhược Khê nói lạnh, rồi định bước lên xe.
Dương Thần bỗng đứng trước mặt cô:
- Đừng gấp gáp như vậy, hãy để xe ở đây, cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn cái gì đó đã, em thấy sao?
- Anh tự đi mà ăn!
Lâm Nhược Khê không muốn tính sổ với hắn.
Dương Thần buồn rầu nói:
- Bà xã à, nếu em không đi ăn cùng anh thì anh sẽ ôm em đó nha, ôm em đi ra ngoài ăn trưa, người trên đường sẽ nhìn thấy hết... à… Có vẻ như cũng là một lựa chọn không tồi.
- Anh... Anh... Anh làm sao vậy hả?
Lâm Nhược Khê kinh ngạc, vội lùi ra sau hai bước.
Dương Thần nới lỏng tay:
- Từ ngày quen em thì không phải em đều nói anh là kẻ vô lại sao?
- Vừa nói không ức hiếp tôi, giờ lại...
Lâm Nhược Khê nghiến răng nói.
Dương Thần cười ha hả:
- Cái này sao gọi là ức hiếp được, đây không phải là cùng nhau đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272551/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.