Lăng Hư Tử sửng sốt, không ngờ lại có người dám cản gã, nhưng không nổi giận, cười nói:
- Nhóc con, tránh ra, mày biết rằng không cản nổi tao đâu.
- Đây không phải chuyện có cản nổi hay không?
Áo Xám nghiêm mặt nói:
- Áo Xám vốn được lão gia cứu mạng, mới có thể tham sống sợ chết đến bây giờ, cả cuộc đời này ngoài việc bảo vệ lão gia chu đáo, thì không còn vương vấn gì nữa. Tôi biết tiền bối muốn đưa lão gia đi, chắc chắn sẽ giam cầm lão gia đến chết, điều đó còn khó chịu hơn là giết lão gia. Áo Xám không thể bên cạnh lão gia, chi bằng lấy cái chết để cảm ơn ân cứu mạng của lão gia.
- Áo Xám, tránh ra.
Lâm Chí Quốc ngẩng đầu, mắt đã hơi đỏ vì không kìm được.
- Tiền bối Lăng Hư Tử, chẳng qua chỉ thực hiện trách nhiệm Hồng Mông, tôi là tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, phạm sai lầm, theo lý phải chịu xét xử.
- Lão gia, trước giờ Áo Xám luôn phục tùng mệnh lệnh của lão gia. Chưa kể kế hoạch lần này, Áo Xám thực sự không thể gật đầu bừa với lão gia, nên Áo Xám dùng cách không nhúng tay vào, đứng nhìn ở đằng xa. Nhưng, lần này Áo Xám phải cãi lại mệnh lệnh của lão gia.
Áo Xám nói xong, chân khí toàn thân bắt đầu ngưng tụ, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Lăng Hư Tử chẳng phản ứng gì, như là đợi Áo Xám tấn công.
Dương Thần đứng 1 bên, thấy Lăng Hư Tử nhẹ nhõm phơi phới đứng ở đó như vậy, cảm thấy có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272547/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.