Ở ngoài khoảng sân của nhà họ Thái, dưới gốc cây hòe, Dương Thần dựa mình vào thân cây, miệng nhâm nhi điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm Chí Quốc, nói:
- Bây giờ tâm trạng tôi rất không tốt, ông hãy nói ngắn gọn thôi.
Lâm Chí Quốc hiểu ý, gật đầu nói:
- Anh có biết tại sao Dương Liệt cùng với sư phụ của anh ta - đạo trưởng Ngọc Ki Tử của phái Côn Luân xuống núi đến Trung Hải không?
- Đây không phải việc tôi quan tâm.
Dương Thần nói.
- Nhưng đây là việc tôi quan tâm, cũng là việc Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng tôi quan tâm.
Lâm Chí Quốc nghiêm mặt nói:
- Lần này sư đồ bọn họ xuống núi, chủ yếu là vì trợ giúp chúng tôi. Tháng trước, chúng tôi đã nhận được một bức chiến thư đe dọa. Với thực lực của đối thủ, chúng tôi không thể không mời cao thủ bên ngoài Viêm Hoàng Thiết Lữ. Mặc dù Dương Liệt còn chưa gia nhập Viêm Hoàng Thiết Lữ, nhưng thực lực của cậu ta và Thiên Long tương đương nhau, hơn nữa sư phụ anh ta- đạo trưởng Ngọc Ki Tử sẽ là một nguồn viện trợ cực lớn.
- Cho nên…
- Cho nên, anh đã đánh trọng thương Dương Liệt rồi, dù sao thì anh cũng phải bồi thường chúng tôi cái gì đó, nếu chúng tôi thua thì sẽ chẳng có lợi cho ai cả.
Lâm Chí Quốc cười nói, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Dương Thần cười nhạo:
- Tôi vì cháu gái ông mà ra tay cứu giúp, lẽ nào ông không cảm ơn tôi sao?
- Cho dù Tuệ Nhi có bị Dương Liệt mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272516/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.