Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê không nói gì, đây cũng là điều mà hắn đã từng
nghĩ đến, hắn tự cười như chế giễu bản thân.
- Nếu như em không nói thì anh tự nói vậy, Dương Thần trầm lặng một lúc, gần
như là hắn đang nói đến một nhân vật khác không liên quan gì đến chính mình vậy, hắn
chậm rãi nói...
- Anh, từ nhỏ không có cha mẹ, cũng không biết là họ vứt bỏ anh hay là để lạc
mất anh, vì thế mà không có sự giáo dục của bố mẹ, càng không thể nói là có thân phận
gì trong xã hội, chẳng có họ hàng gì cả. Nếu như không có những trải nghiệm mà một
người bình thường không có, thì anh cũng giống như một con chuột sống ở những nơi bẩn
thỉu. Không như em, sinh ra trong một gia đình giàu có, bà nội tài giỏi là tổng giám đốc
một công ty xuyên quốc gia.
- Anh cũng không phải là đẹp trai, cũng chẳng phải là quá xấu trai, nhưng khi ở
bên cạnh một người đẹp như em, anh giống lớp vỏ bên ngoài bọc đá quý, rồi cũng bị
người ta gạt bỏ đi, chẳng có ai thèm để ý tới.
- Hơn nữa nói về trình độ học vấn của anh, thành thật mà nói, anh từ nhỏ chưa
từng được cắp sách đến trường, văn bằng đại học Harvad của anh cũng là do một người
khác ép anh phải lấy nó, nói có thể là em không tin, nhưng từ trước khi vào công ty làm
việc anh đã bỏ xó không chạm đến rồi, nghe nói khi còn đi học em được trực tiếp lên lớp
trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272502/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.