Chị Nhược Khê…
Trinh Tú!?
Nhìn thấy hai người con gái vừa nhìn thấy nhau đã gọi tên của nhau, Dương Thần mím môi, nhìn hai bên rồi hỏi:
Hai người biết nhau?
Trinh Tú sắc mặt hơi tái, cười miễn cưỡng :
Đã lâu không gặp, chị Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê lúc đầu kinh ngạc, sau lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn Dương Thần rồi nói:
Anh muốn em gặp một người, là Trinh Tú sao?
Đúng vậy, lần trước anh mới quen biết cô ấy, rất đáng yêu.
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê không trả lời, quay đầu nhìn Trinh Tú, có chút thương tiếc:
Vì sao lại đột nhiên rời đi, em biết lúc đó viện trưởng lo cho em thế nào không?
Xin lỗi chị Nhược Khê, không phải em cố ý làm viện trưởng đau lòng, nhưng…em không còn cách nào khác.
Trinh Tú im lặng, rơm rớm nước mắt.
Dương Thần sửng sốt, vẫy Lâm Nhược Khê:
Bà xã, đừng lạnh lùng như băng thế, em làm Trinh Tú sợ rồi đấy.
Lâm Nhược Khê không thèm để ý tới Dương Thần, đi đến cạnh xe đẩy, nhìn một lượt các món đồ ăn cay và đồ ăn vặt, lại nhìn khuôn mặt gầy yếu nhỏ nhắn của Trinh Tú :
Sau khi em rời đi, lại ở chỗ này bán đồ ăn vặt sao?
Người Trinh Tú hơi run rẩy, hơi hoảng sợ, cúi đầu không dám nhìn thẳng Lâm Nhược Khê.
Vì sao không nói?
Lâm Nhược Khê khẽ nhíu mày, lo lắng.
Dương Thần không biết nên làm thế nào, khẽ cười, nói với Lâm Nhược Khê:
Bây giờ em đã biết cô ấy làm gì rồi, một thân một mình, dựa vào chính bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272412/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.