Trinh Tú thấy Thái Nghiên không nói gì, cho rằng cô không chịu tha cho Dương Thần, quay đầu chán nản nhìn Dương Thần nói:
- Chú, là cháu không tốt làm hại chú.
Dương Thần cười khổ, giơ tay nhéo một cái vào khuôn mặt trắng mịn của Trinh Tú.
- Cô bé ngốc, cháu đang nói cái gì thế…
Trinh Tú không hiểu gì, lại bị Dương Thần nhéo má, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp hơi đỏ lên.
- Thái Nghiên, nể mặt tôi đi, cô bé này bản tính vốn không xấu, trước kia xảy ra chuyện gì thì xí xóa, hôm nay thả cô bé ra đi. Chính là do ba tên kia gây chuyện, từ từ dạy dỗ bọn chúng, đừng để bọn chúng đụng vào Trinh Tú nữa.
Dương Thần nói.
Thái Nghiên cười nghiền ngẫm nói:
- Anh cũng cần tôi nể mặt?
- Thì đương nhiên, cô là cục trưởng, tôi chỉ là dân thường, tôi lại chẳng có cấp bậc gì.
Dương Thần nói.
- Tôi có thể nể mặt anh, nhưng anh phải có lý do khác, tôi không thể vì anh là dân thường nể mặt anh, nói vậy dân chúng đâu đâu chẳng có, chẳng lẽ tôi đều phải nể mặt?
Thái Nghiên khoanh tay trước ngực, bộ ngực đầy đặn bị đẩy lên.
Dương Thần theo bản năng liếc mắt nhìn một cái, ho khan hai tiếng nói:
- Được rồi, dù gì chúng ta cũng là bạn bè, đúng không…
Đến mức này, Dương Thần cũng đành làm mặt thân thiết.
Thái Nghiên dường như khá vui vẻ, gật gật đầu.
- Được rồi, niệm tình anh giúp tôi không ít, cũng coi như quen biết anh, việc hôm nay coi như bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272399/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.