Khi bộ phim kết thúc, đèn trong phòng chiếu được bật trở lại, mọi người lần lượt rời đi, nhốn nháo bước về phía cửa.
Dương Thần quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Lâm Nhược Khê đã ăn hết cả bịch bỏng ngô, chẳng chừa lại hạt nào, không kìm nổi cười nói:
- Đúng là ngoài sức tưởng tượng của anh.
Lâm Nhược Khê hiểu ý của hắn, cô cũng không biết là mình ăn hết từ lúc nào, đỏ mặt giải thích:
- Tại tôi thấy anh không ăn, sợ lãng phí thôi.
- Ai nói là anh không ăn, là anh để cho em ăn, anh cũng chưa ăn tối mà.
Dương Thần nói.
- Vậy đi ăn tối không?
Lâm Nhược Khê hỏi, có phần ý tứ.
- Ăn chứ, em muốn ăn cái gì?
Lâm Nhược Khê len lén nhìn, rồi nói nhỏ:
- Ăn bánh ngọt được không?
Dương Thần rên rỉ, vợ mình thích ăn bỏng ngô nếp đã đủ vô lý lắm rồi, không ngờ buổi tối còn thích ăn bánh ga tô mà nữ sinh hay ăn.
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần không có ý trả lời, cảm thấy ý kiến mà mình lấy hết dũng khí để đưa ra không được đồng ý, cảm thấy có chút thất vọng nói:
- Tôi chỉ tiện miệng nói thế thôi, anh muốn ăn cơm hay món khác cũng được.
- Vậy ăn bánh ngọt đi, anh nhớ đối diện rạp chiếu phim có một tiệm Starbucks, mặc dù chỉ là một chuỗi các nhà hàng cà phê rất bình thường, nhưng có đồ ăn nhanh, anh nghĩ em cũng chưa từng vào đó ăn đâu.
Lâm Nhược Khê vừa cảm thấy có chút thất vọng thì bây giờ mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272333/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.