Chương trước
Chương sau
Lúc Dương Thần đi ra khỏi thang máy tầng một, đại sảnh đứng không ít người, mọi người đều xúm xít quanh khu tiếp khách, vài bảo vệ đang duy trì trật tự. Hình như xảy ra tranh chấp giữa hai người nào đó, nhưng có lẽ vì nguyên nhân gì đó, bảo vệ không dám ra tay.
Dương Thần đi đến chỗ đám người, không ít người nhìn hắn. Qua hơn một tháng, rất nhiều người ở Công ty đã biết Dương Thần, lúc này lập tức nhìn hắn vẻ mặt như vui sướng khi người khác gặp họa. Có mấy người đàn ông giơ ngón tay cái lên, dường như khen hắn cái gì đó. Đương nhiên, cũng không ít người nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.
Đám người chủ động tránh ra, Dương Thần thoải mái đi đến khu thư giãn.
Ở ngay sát cửa sổ của khu thư giãn, hai người đàn ông và một người con gái đang ngồi trên sô pha, đứng đối diện họ là mấy người bảo vệ đang không biết làm gì, cùng với viên quản lý mặc đồng phục.
Hai người đàn ông này một là người nhìn thấy tối hôm đó, một là người khác thoạt nhìn ngoài ba mươi, đeo kính đen mặt đầy tức giận. Tái mét và kiêu ngạo.
Còn người con gái chính là người mà sáng nay không đến làm Triệu Hồng Yến. Lúc này mặt Triệu Hồng Yến không dễ nhìn, không trang điểm tóc rối tung đồng thời trên mặt còn nước mắt chưa khô đang ngồi bên cạnh người đàn ông áo xám, chân để dưới đất không nhúc nhích.
Dư Huy thấy Dương Thần bước vào trong mắt hiện lên vẻ mặt tàn nhẫn đắc ý, chỉ vào Dương Thần quát lên:
- Anh, anh xem, người đàn ông này chính là người ở cùng với chị dâu.
Triệu Hồng Yến ngẩng đầu thấy Dương Thần thật sự đi đến, ánh mắt kinh hoàng, cắn môi không dám nói gì.
- Tìm tôi có việc sao?
Dương Thần nhìn lướt qua người đàn ông vừa quát lên nhưng quay đầu nhìn Dư Quang.
Dư Quang đứng dậy nhìn Dương Thần có vẻ khinh thường, trầm giọng hỏi:
- Anh chính là người giúp con tiện nhân này bắt nạt em trai tôi?
- Tiện nhân, em trai?
Dương Thần cười hỏi:
- Anh nói ai vậy?
Dư Quang tức giận quát:
- Đừng giả ngu, việc hôm đó Tiểu Huy đã nói với tôi. Anh cùng con tiện nhân này chạy đến quán rượu, còn hẹn hò ở bãi đỗ xe, bị em trai tôi bắt gặp còn kết bè bắt nạt y. Loại người dơ bẩn rác rưởi trong xã hội như anh, ngu xuẩn như anh nghĩ có thể lừa gạt tôi sao?
Công nhân của Quốc Tế Ngọc Lôi đều giật mình, càng hào hứng xì xào không ngừng.
Dương Thần thở dài
- Anh tin tưởng em trai anh như vậy sao? Sự thật có thể không phải như vậy.
- Chẳng lẽ tôi không tin em trai ruột của mình mà tin người bại hoại như anh sao.
Dư Quang nói:
- Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích.
Dương Thần cảm thấy có chút hoang đường hỏi:
- Giải thích gì với anh?
- Tôi muốn anh thừa nhận trước mặt mọi người anh có quan hệ không chính đang với vợ tôi. Anh là người thứ ba, anh cùng đồ tiện nhân này làm việc không bằng heo chó.
Dư Quang nghiêm giọng nói.
Dương Thần không kìm nổi bật cười:
- Đầu óc anh có phải có vấn đề không. Không nói đến việc tôi có làm gì sai không. Trước mặt mọi người anh gọi vợ là tiện nhân còn bắt người đàn ông khác nói có quan hệ bất chính. Rốt cuộc anh muốn tự làm tổn hại đến gia đình mình, hay là đến gây sức ép với tôi. Hay là anh muốn tận hưởng cảm giác ngu ngốc?
Mặt Dư Quang đỏ lên, oán hận nói:
- Anh còn dám mắng tôi. Tôi là thầy giáo, không chấp nhặt với mày. Nhưng tôi không để cho chúng mày gia phu dâm phụ như vậy, giữa ban ngày ban mặt.
- Anh là thầy giáo hay là cán bộ nhà nước?
Dương Thần đột nhiên hỏi.
- Có ý gì?
Dương Quang nhíu mày.
- Anh là thầy giáo, tôi hiểu, đó là đồ vớ vẩn. Nếu anh là cán bộ nhà nước, tôi hiểu, bởi vì bọn họ thích trợn mắt nói dối.
- Tôi là tổng biên tập của Quang Hoa nhật báo và tạp chí Chính khí. Người không có tố chất giống anh sẽ không hiểu suy nghĩ cao siêu của chúng tôi. Tôi muốn nói với anh, anh không có tư cách nói về thầy giáo và cán bộ. Bọn họ đều là tinh anh của xã hội, loại người như anh chỉ biết không ăn được nho thì nho còn xanh, không hơn đồ rác rưởi.
Dương Thần gãi gãi đầu, hỏi người quản lý:
- Báo và tạp chí này rất nổi tiếng đúng không? Sao tôi chưa từng xem qua.
Người quản lý muốn khóc, vừa sáng sớm công ty đã có việc xảy ra như vậy, công việc bình thường của tầng một chưa thể tiến hành, miễn cưỡng cười đáp
- Đều là sách báo có nội dung chính trị, tập san quyền uy nhất Trung Hải.
Dương Thần gật gật đầu, cười ngượng ngùng nói:
- Tôi thật không biết, tôi chỉ xem báo và tạp chí có các cô gái. Tuy nhiên, tôi hiểu vì sao nói chuyện với anh vô nghĩa.
- Đồ hèn.
Dư Quang nghiêm nghị nói:
- Loại người không có giáo dục giống như anh, mới có thể cùng tiện nhân làm việc xấu xa này. Tôi khuyên anh nên thừa nhận trước mặt mọi người. Tôi cho anh đường sống, bằng không, chúng ta gặp nhau trên tòa án.
- Anh định gặp thế nào?
Dương Thần cười lạnh nói:
- Muốn quan tòa phán bà xã anh cho tôi hay là muốn phán bà xã tôi cho anh. Anh nằm mơ đi, người như anh, nhà tôi có nuôi heo mẹ cũng không cho anh.
- Anh…
Dư Quang hiển nhiên không hiểu lời mắng này, tức giận giậm chân, xoay người túm lấy Triệu Hồng Yến, chỉ vào Triệu Hồng Yến mắng:
- Đồ tiện nhân, trước mặt mọi người nói rõ sự thật ra cho tôi.
Hai mắt Triệu Hồng Yến đẫm lệ, ấm ức hỏi:
- Anh muốn tôi nói cái gì?
- Cô còn muốn chết không thừa nhận sao? Nói cô với người đàn ông xấu xa kia có quan hệ không chính đáng, để tôi có lý do chính đáng để bỏ cô.
Dư Quang tức giận nói.
- A Quang, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi và Dương Thần thật sự trong sạch, anh không cần làm như vậy. Mọi việc không phải giống như anh nghĩ…
Triệu Hồng Yến đau khổ cầu xin nói:
- Chúng ta về được không. Từ từ sẽ giải thích cho anh, tôi thật sự không làm gì có lỗi với anh, anh tin tôi đi.
- Im miệng, Tiểu Huy đã tận mắt nhìn thấy, cô trăm phương nghìn kế lừa tôi đến quán rượu chơi, đây đều là chứng cứ, cô còn muốn gì?
Dư Huy trừng mắt:
- Hay cô sợ mất mặt không dám nói ra trước mặt nhiều người.
- A Quang, hôm nay đã đủ mất mắt, người nhà họ Dư chúng ta mất mặt đủ tồi, đi nhanh thôi.
Triệu Hồng Yến giơ tay muốn kéo tay Dư Quang, nhưng bị Dư Quang dùng lực hất đi. Chân không đứng vững, bị ngã nhoài ra đất.
Dư Quang cười lạnh nói:
- Cô dám nói mình là người nhà họ Dư? Nhà họ Dư chúng tôi đều là người trong sáng, sao có người đê tiện quan hệ lén lút với đàn ông như cô. Hôm nay trước mặt người của công ty cô chính là muốn vạch trần đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ như cô. Đỡ phải bảo tôi bỏ rơi cô sau này, tránh cô gây tai họa cho những người khác.
Triệu Hồng Yến tái mặt, trong nháy mắt cả người bị Dư Quang đẩy ngã sõng soài ra đất. Ngoài đầu gối đau điếng, dường như trái tim cũng vỡ vụn, kinh ngạc ngồi như băng trên mặt đất, nước mặt tự rơi.
Dư Huy đứng nhìn trò hay còn cười thâm hiểm. Dường như nhìn thấy bộ dạng Triệu Hồng Yến lúc này rất khoái chí.
Dương Thần tiến lên giơ tay định kéo Triệu Hồng Yến đứng lên.
Dư Quang thẹn quá hóa giận nhìn thấy cảnh tượng này, quát lớn:
- Mọi người có thấy không? Đây là bằng chứng. Gian phu dâm phụ cuối cùng đã hiện nguyên hình, chúng mày còn không thừa nhận?
Lúc này không ít công nhân Quốc Tế Ngọc Lôi đã cảm thấy Triệu Hồng Yến rất đáng thương. Dù sao, đa số là con gái, luôn khoan dung thông cảm với người khác. Mà người gọi là tổng biên tập nhà xuất bản lớn cũng có chút cực đoan và kỳ lạ. Mọi người cũng không để ý đến y.
- Đứng lên đi, y không phải là người đáng để cô ngồi dưới đất vì y, không đáng để cô khóc.
Dương Thần không để ý đến tiếng gào thét của Dư Quang, nhẹ giọng nói với Triệu Hồng Yến.
Triệu Hồng Yến ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhan sắc của cô hiện ra trước mặt Dương Thần, như hoa lê gặp mưa, nhu mi và trong sáng.
Bốn mắt giao nhau, thật sự là những đôi mắt sáng. Triệu Hồng Yến lần đầu tiên thấy được sự ấm áp, trân trọng.
- Cảm ơn,
Triệu Hồng Yến nắm chặt lấy tay Dương Thần, lau nước mắt đứng dậy.
Dư Quang cười lạnh liên tục:
- Tốt, tốt, tốt, một đôi nam nữ si tình. Lúc trước tôi đã biết cô là loại hồ ly tinh, đáng lẽ không nên cưới cô. May mắn bây giờ vẫn chưa muộn, chờ tôi bỏ cô.
Lúc này một người công nhân đứng xem không kìm nối nói:
- Anh này, anh chẳng lẽ không biết, pháp luật quy định ly hôn cần hai bên ký tên sao? Cũng không phải thời xưa, chồng chỉ cần một tờ giấy có thể bỏ rơi vợ con, hiện tại là xã hội pháp luật.
- Cho dù như thế, ai không có lúc phạm sai lầm. Anh cũng quá hà khắc đi. Ồn ào như vậy.
Mấy cô gái cũng tỏ vẻ ủng hộ Triệu Hồng Yến.
Dư Quang kiêu ngạo nhìn bọn họ một cái nói:
- Các anh chị biết cái gì? Làm vợ nhà họ Dư chúng tôi, đã làm sai thì ra khỏi nhà. Không kể là ai đều như vậy.
- Cho dù là thế, đây chỉ là công nhân, không có học vấn sao có thể so với chúng ta.
Dư Huy đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa.
-
Dư Quang nhìn em trai một cái nói:
- Tiểu Huy, lần này cũng là do em thông minh, nếu không, người anh như anh có lẽ bị con đàn bà này giấu diếm tới khi nào không biết. Khi có sẽ rất có lỗi với tổ tiên nhà họ Dư.
- Tôi không biết nhà họ Dư các anh thế nào, nhưng tôi chắc chắn là không đáng để tôi tìm hiểu.
Dương Thần lắc lắc đầu nói.
- Nhà họ Dư chúng tôi không phải đồ vật này nọ.
Dư Quang nghiêm nghị nói.
Dương Thần mỉm cười,
- Tùy anh đi, anh nói không phải thì không phải. Tuy nhiên, hiện tại tôi muốn nói cho anh là tôi thật sự có cấu kết với bà xã anh.
Những lời này vừa nói xong, không chỉ có Dư Quang sửng sốt mà tất cả những công nhân ở đây đều há hốc mồm. Biết rõ chân tướng Dư Huy lộ vẻ mặt nghi hoặc, sợ hãi nhất là Triệu Hồng Yến.
- Dương… Dương Thần… anh… sao anh lại nói vậy.
Triệu Hồng Yến xấu hổ, hai má lúm đồng tiền ửng đỏ, lôi ống tay áo của Dương Thần.
Không đợi Triệu Hồng Yến nói thêm gì, Dương Thần đột nhiên giơ tay dùng sức ôm cả người Triệu Hồng Yến vào ngực mình. Bàn tay còn lại xoa thắt lưng và mông người phụ nữ, rất thắm thiết thân mật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.