Chương trước
Chương sau
- Có phiền nếu tôi ngồi đây không?
Hắn bước chậm tới gần không làm ảnh hưởng tới Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny nghe thấy âm thanh quen thuộc nhẹ nhàng quay đầu lại, có thể đã uống hơi nhiều trên gò má hơi ửng đỏ lại càng xinh đẹp.
- Sao lại là anh?
Trong lời nói có vài phần không rõ ràng, nhưng trong sự ngạc nhiên có chút niềm vui bất ngờ.
Dương Thần nhẹ nhàng ngồi xuống tự mình bóc lấy một đôi đũa mới, vừa ăn thịt bò ngũ vị hương vừa nói:
- Đi ra ngoài hóng gió không ngờ lại lái xe tới đây, vừa hay tôi bụng đang đói, ai biết được là thì ra cô cũng ở đây.
Mạc Thiện Ny nhìn ra không phải là hắn đang nói dối cười cười nói:
- Anh biết không câu tôi vừa nói là lời bài hát.
- Bài gì?
- …Xin hãy cho tôi chìm trong cát bụi đem bóng đêm nhấn chìm tất cả quá khứ đến biển cả đầy nắng gió, ở trong sa mạc này những việc muốn lãng quên lại luôn rõ ràng muốn nói câu gì lại không thể nói ra…Yêu là một câu đố của tạo hóa, à thì ra anh cũng ở nơi này…
Mạc Thiện Ny khẽ hát lên giọng hát nhẹ nhàng ấm áp bài hát “ Thì ra anh cũng ở đây”, như là đang kể lại một câu chuyện tình đau khổ.
- Cô hát rất hay mặc dù đây là lần đầu tiên tôi nghe bài hát này.
- Đó là vì chúng ta đúng là đang ở nơi đây.
Mạc Thiện Ny lại rót cho mình một chén rượu đầy rồi uống một ngụm nhỏ.
Hắn nhớ lại khi lần đầu tiên cùng Mạc Thiện Ny đến đây, cô ấy vẫn là một mình uống rượu giống như nữ hiệp ngày xưa phiêu bạt giang hồ bốn biển là nhà, ngồi trên một bãi cỏ một bình rượu một đĩa thức ăn, vẻ tiêu diêu tự tại nhưng lại là một mình lẻ loi.
Có lẽ không ai nghĩ tới một Trưởng ban Mạc trước mặt người khác tự tin lại sẽ có một mặt giản dị tự nhiên như thế này.
Trong khoảng lặng hai người không nói câu gì sau khi uống xong một chén Mạc Thiện Ny cuối cùng cũng phát hiện chai rượu đã cạn cũng không muốn uống thêm nữa, nhìn hắn với ánh mắt có chút phức tạp hỏi:
- Anh có thật là chỉ ra ngoài hóng gió thôi sao?
Hắn hơi sửng sốt thực ra hắn không muốn chạm mặt với tên học trưởng kia và Nhược Khê mới chưa quay về nhớ lại giao tình giữa Mạc Thiện Ny và Nhược Khê đột nhiên hỏi:
- Mạc tiểu thư cô quen Tăng Tâm Lâm không?
- Tăng Tâm Lâm? Tại sao anh biết anh ta?
Mạc Thiện Ny dường như cũng cảm thấy kì lạ.
- Hôm nay khi về nhà tên Tăng Tâm Lâm đó cùng nói chuyện với Nhược Khê trong phòng khách có điều tôi không thích nghe lắm nên ra đây.
Hắn nói lại một cách đơn giản.
Mạc Thiện Ny nhìn hắn một cách khó hiểu cười nói:
- Có phải anh có cảm giác nguy cơ?
- Cảm giác nguy cơ gì?
- Có nguy cơ bị mất bà xã.
- Buồn cười thật, lại không phải là Sơn Đại Vương có thể cướp vợ tôi làm áp trại phu nhân?
Hắn nói lớn.
Mạc Thiện Ny hừ một tiếng:
- Lúc trước khi Lâm Nhược Khê ở đại học dù cho là nữ sinh rất khó để tiếp cận, thì duy chỉ có Tăng Tâm Lâm dường như ngày nào cũng gặp được. Khi đó không ít người thấy rằng hoa khôi mỹ nam của trường rất hợp nhau rất đẹp đôi vậy thì đúng là một đôi trong mơ… Đáng tiếc sau này Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ngừng học để đảm nhận vị trí tổng giám đốc của Ngọc Lôi, mà Tăng Tâm Lâm cũng theo yêu cầu của gia đình vào bộ đội nếu không thì… Bây giờ không biết sẽ như thế nào đây.
- Đáng tiếc cái con khỉ! Tên đó vừa nhìn cũng biết là loại công tử chỉ biết khoa môi múa mép.
Sắc mặt hắn biến sắc có chút không thoải mái liền đứng dậy, chỉ cần nghĩ đến tên đó ngày ngày gặp mặt Nhược Khê là hắn hối hận vì đã không cho tên đó một trận.
Mạc Thiện Ny ra vẻ cảm thán nói:
- Đúng vậy, người ta vừa mới trở về đã đảm nhiệm chức tổng giám đốc oai phong lẫm liệt, tuy đó chỉ là một phần tài sản của Tăng gia nhưng cũng là người đứng đầu một công ty tuổi trẻ tiền nhiều, tướng mạo lại là một mỹ nam vạn người mê, vừa làm đã là tổng giám đốc một công ty lớn, so với những điều anh nói nên là chẳng có gì to tát cả.
Dương Thần cau mày hỏi:
- Vậy cái gì gọi là truyền thông Trường Lâm, công ty chắc rất lớn?
- Vốn là một công ty truyền thông ngoại tỉnh. Công ty mẹ ở Yến Kinh.
Có điều bởi vì sự trở về lần này của Tăng Tâm Lâm trực tiếp di chuyển vào Trung Hải, lớn gấp mười lần so với các công ty truyền thông giải trí trong nước, so với Ngọc Lôi chúng ta cũng là ngang tầm. Nhưng người ta có sự tích lũy mười mấy năm của Tăng gia làm quân át chủ bài, không phải một mình Ngọc Lôi chúng ta có thể đối đầu.
Mạc Thiện Ny nói rất có lý lẽ.
- Xen ra cô rất nắm rõ tình hình phải chăng đã dành thời gian đi điều tra rồi?
Hắn hỏi.
Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái:
- Truyền thông Trường Lâm không phải công ty nhỏ hơn nữa cũng theo đuổi ngành công nghiệp thời thượng giống với công ty chúng ta, tin về việc công ty đó chính thức tiến vào Trung Quốc đáng để tôi chú ý nhưng nghe anh nói Tăng Tâm Lâm buổi tối tới nhà thăm Nhược Khê xem ra là có thiện chí, hi vọng trong quá trình phát triển sau này hai công ty sẽ trở thành đồng minh.
“Đồng minh cái con khỉ, một mình làm vẫn tốt, nếu như có ý đồ khác ta đây sẽ phá hỏng kế hoạch của ngươi!”
Hắn trong lòng khó chịu nghĩ.
Một cơn gió đêm lạnh thổi qua Mạc Thiện Ny hắt hơi nói:
- Muộn rồi, anh đưa tôi về được không?
- Cô không tự mình lái xe ư?
Hắn hỏi một cách nghi hoặc.
- Chẳng phải là vì anh sao, xảy ra chuyện lần trước khóa của chiếc xe bị những người kia động chân động tay hỏng rồi muốn khóa cũng không khóa được nữa phải nghỉ phép hai ngày đem tới cửa hàng Audi 4S sửa rồi, tôi vốn dĩ định đi taxi về.
Mạc Thiện Ny buồn bã nói.
Việc Mạc Thiện Ny nói vừa rồi đương nhiên là chuyện bị ba người hội Bát Kỳ bắt cóc làm con tim.
Hắn cười với vẻ hối lỗi sau chuyện đó hội Bát Kỳ đã không dám động tới Mạc Thiện Ny nữa, cũng khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nếu như bọn chúng làm thật bản thân chắc chắn lại phải phải dùng tới chút thủ đoạn mới có thể đánh dẹp hoặc giết chết bọn chúng, suy cho cùng bọn chúng không phải tay vừa mà bản thân làm như vậy thật là một việc nguy hiểm.
Lần trước trong lúc giao đấu với mười mấy tay súng phải bộc phát ra sát khí lấy chiến thuật tâm lý để chế ngự đối phương, mới có đủ thời gian để ra tay cuối cùng dẫn đến trạng thái mất kiểm soát. Nếu như là giết chóc bình thường tuy không nghiêm trọng đến vậy nhưng sẽ khiến cho các vết thương vừa mới hồi phục lại trở về tình trạng trước kia.
Đây cũng không phải là nguyên nhân chính khiến hắn tìm tới rắc rối cho bản thân mỗi lần tới thời điểm đều làm cho bọn chúng tự rút đi mới thôi.
Hắn chỉ hi vọng ba người bọn họ giải quyết cho tốt hoặc là những người Viêm Hoàng Thiết Lữ “nhiều chuyện” giúp hắn tiễn bọn chúng về nước cũng đỡ làm cho hắn đau đầu.
Nhưng rất hiển nhiên chỉ cần hội Bát Kỳ không làm tổn hại đến lợi ích của Hoa Hạ Viêm Hoàng Thiết Lữ căn bản sẽ không ra tay tùy tiện, muốn đối phó với ba người tất nhiên sẽ phải trả cái giá rất thảm.
Việc đưa Mạc Thiện Ny về là việc tất yếu, hắn nợ Mạc Thiện Ny nhiều như vậy không nói tới quan hệ thân thiết của hai người tự mình làm liên lụy tới người ta nếu không đưa về là có phần hơi quá đáng.
Sau khi lên xe theo sự chỉ dẫn của Mạc Thiện Ny đi xe mất hai mươi phút mới tới khu tập thể nơi Mạc Thiện Ny ở.
Đây là khu kiến trúc kiểu phương Tây nằm ở ngoại ô phía nam thành phố, cảnh sắc nho nhã, đường phố sạch sẽ mang dáng vẻ thơ mộng.
Đã tới nửa đêm sau khi dừng xe dưới nhà của Mạc Thiện Ny cô ta không lập tức xuống xe, ở dưới ánh đèn yếu ớt trong xe khuôn mặt dịu dàng lộ ra vẻ quyến rũ hỏi:
- Anh đi đâu?
Hắn ngẩn người:
- Còn đi đâu được nữa đương nhiên là đi về.
- Đã rất muộn rồi, từ đây về Long Cảnh Uyển cũng phải mất nửa tiếng.
Mạc Thiện Ny nói.
- Vậy làm sao đây, cũng không thể ngủ ở nhà cô được.
Hắn đùa nói.
- Có thể.
Câu trả lời của Mạc Thiện Ny đến bất ngờ, khiến hắn có chút khó hiểu đêm khuya vắng vẻ cô nam quả nữ nữ nhân còn là thiếu nữ xinh đẹp lại còn chủ động đề nghị có thể qua đêm ở nhà cô ấy…
Phải biết rằng hắn không từ chối lời mời đó huống chi đối phương sẽ không bạc đãi mình.
Nhưng nghĩ tới Mạc Thiện Ny là chị em tốt với Nhược Khê hơn nữa biểu cảm lúc này của cô ấy là thản nhiên do dự hỏi:
- Mạc tiểu thư, e rằng không tiện lắm.
- Anh không nên nghĩ bậy, cho dù tôi có đói khát cũng không làm bừa. Tôi chỉ cảm thấy đã muộn như thế này anh quay về sẽ ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của Nhược Khê hơn nữa anh cũng rất mệt rồi, lại đưa tôi về tôi phải báo đáp anh mới phải đạo làm người, nếu anh không muốn thì cũng không sao.
Người ta đã nói như thế nếu như còn từ chối thì không còn là đàn ông nữa, đồng thời Dương Thần thật sự mệt mỏi vì lái xe, tuy rằng cơ thể không mệt, nhưng tim đã mệt lắm rồi.
- Ok, vậy thì cám ơn nhã ý của cô Mạc.
Dương Thần mỉm cười rồi tắt máy.
Nghe thấy Dương Thần đồng ý, Mạc Thiện Ny mỉm cười lộ vẻ thích thú, nhưng lặng đi rất nhanh, nói:
- Xuống xe đi, nhà tôi ở tầng 3.
- Ê, đợi đã.
Dương Thần gọi Mạc Thiện Ny, ngượng nghịu nói:
- Chúng ta giao kèo trước, lúc tôi ngủ cô không được làm gì tôi đâu đấy!
Mạc Thiện Ny thật sự muốn cho người đàn ông mặt dày này 1 cái tát, nghiến chặt răng nói:
- Yên tâm đi, heo ngủ trong nhà, dù có đẹp đến mấy tôi cũng không thèm!
Dương Thần nghĩ một hồi rồi nói:
- Không phải cô Mạc không thèm heo, mà là heo không thèm cô Mạc..
….
Đầu óc tên biến thái này làm bằng gì vậy? Mạc Thiện Ny tức đến muốn ói máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.