Nhìn thấy Trần Phong hôn mê, cơ thể cuộn cong vào, phía dưới một đống thịt máu nhầy nhụa, Dương Thần liền dừng lại, liếc nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, hắn lại một lần nữa lộ vẻ vô hại với nụ cười ấm áp:
- Đừng sợ, tôi đến không phải là giết cô.
Dương Thần cười khiến cho cô gái sắp bị sợ đến ngất đi kia suýt nữa mất kiểm soát.
- Cầu xin… xin anh tha cho tôi.
Cô ta căn bản nói không ra lời.
- Đừng sợ, tôi đã nói là không giết cô mà.
Dương Thần buồn bực nhíu mày hỏi:
- Cô đã ở cùng với Trần Phong rồi, vậy cô có biết Trần Đức Hải bây giờ ở đâu không?
Cô ta thấy Dương Thần thực sự không giết mình thì mới yên lòng một chút, nhỏ giọng nói:
- Tôi…tôi cũng không chắc chắn, bình thường ông Trần sẽ đều ở trong căn phòng ở tầng cao nhất.
- Ừ, xem ra mấy cái tên ngu xuẩn đó không gạt mình.
Dương Thần thì thào nói một câu đi ra về phía cửa.
Cô ta nhìn thấy, cũng bất chấp sợ hãi kinh ngạc hỏi:
- Anh không chạy trốn sao?
- Chạy trốn? Vì sao?
Dương Thần quay đầu lại.
- Tiếng kêu vừa nãy chắc chắn đã thu hút đám thủ hạ rồi, bọn chúng rất nhanh sẽ xông lên thôi.
Cô gái có chút lo lắng cho Dương Thần, mặc dù cô ta bị tất chân cột chặt không động đậy được.
Dương Thần cười như không có gì:
- Tốt nhất Trần Đức Hải cũng đích thân đến đây.
Nói xong, hắn liền đi ra khỏi cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272190/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.