Tại sao chứ?
Trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt không chút biểu cảm của Lâm Nhược Khê mới thốt lên ba chữ.
- Cái gì tại sao?
Dương Thần hỏi ngược lại.
Lâm Nhược Khê ném chiếc áo cầm trên tay đến trước mặt Dương Thần, cô muốn hỏi tại sao đột nhiên lại khoác áo cho mình, lại còn mang cơm cho mình nữa, có điều những lời thốt ra đều cảm thấy ngại ngùng, chỉ đành hỏi:
- Tại sao lại không gọi tôi dậy.
- Em nói gì vậy, anh không biết.
Dương Thần làm ra vẻ vô tội.
Lâm Nhược Khê nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ “con người này vẫn vô lại như vậy”:
- Anh có biết là tôi rất vội không hả, cho dù anh thấy tôi ngủ thì cũng nên gọi tôi dậy, muộn giờ làm thì biết làm thế nào!
- Anh nói rồi, anh không biết em đang nói gì.
Dương Thần nhả ra một làn khói, cố gắng kiềm chế, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
Rơi vào đường cùng rồi, Lâm Nhược Khê cũng không tiện nói thêm gì, chỉ lạnh lùng nói:
- Không được sự đồng ý của tôi thì không được bước vào thư phòng và phòng ngủ của tôi, không thì chuyển đi chỗ khác đi.
- Ha ha...
Dương Thần vui vẻ nói
- Chuyển đi? Từ trước đến giờ anh có nói là muốn chuyển đến đâu, là em để anh chuyển đến đấy chứ, sao lại giống như là anh cầu xin em để được chuyển đến vậy? Này, bà xã ngoan, điều này em nói có vẻ hơi không ra làm sao đấy.
- Anh ...
Lâm Nhược Khê định phản bác, nhưng đột nhiên nhớ ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tong-giam-doc-xinh-dep-cua-toi/1272177/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.