Ở Tiêu phủ thêm một lúc thì Lạc Vô Song đã được Tiêu Uẩn đưa về nhà, nói sao thì cũng một tháng rồi cô không gặp Đậu Đậu, cô có chút nhớ thằng bé rồi. Cơ mà do hôm nay quá bận rộn nên Tiêu Uẩn đã gửi Đậu Đậu ở bệnh viện của Đậu Đậu một hôm. 
Lần này thì vừa chạy xe thì Tiêu Uẩn lại vừa nắm lấy tay của cô, sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên tay cô, nói: 
- Vợ à, chút nữa đón Đậu Đậu xong chúng ta đi đến nơi này một chút nha? 
- Hửm? Còn đi đâu nữa? 
- À thôi, anh nghĩ lại rồi, chúng ta nên đến nơi này rồi hãy đi đón Đậu Đậu. 
Gương mặt của Lạc Vô Song bây giờ hiện rõ hai chữ “không hiểu”, nhưng rồi sau đó vẫn phải gật đầu mà đi theo, chứ bây giờ cũng đã lên xe của anh rồi, còn gì nữa mà hối với chả hận. 
Đi được một đoạn thì Lạc Vô Song nhìn thấy Tiêu Uẩn đưa cô đến… Khách sạn? 
Ủa khoan đã… Từ từ… Anh đưa cô đến khách sạn làm gì chứ? 
Trong khi Lạc Vô Song vẫn còn thắc mắc thì Tiêu Uẩn đã dừng xe lại, rồi nắm tay cô đi vào bên trong, lúc này Lạc Vô Song thật sự muốn hỏi anh có ý gì, nhưng khi đi vào bên trong thì thấy nó không hoạt động, vì khách sạn này chỉ có một màu tối đen như mực. Nhưng đến khi cô đặt chân vào thì ánh đèn đã được bật lên, không gian ngay lập tức biến thành dải ngân hà xinh đẹp, sau đó còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-toan-nang-trong-dau-chi-co-ly-hon-/3360264/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.