Trải qua một buổi nói chuyện thì mục đích của Lạc gia cũng đã được phơi bày, Kim Tuân và Hàng Hiểu thì muốn mời Tiêu Uẩn đầu tư vào dự án của họ. Hiển nhiên những dự án kia của họ được triển khai khá tốt, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi hai người họ có đầu có nhanh nhạy và tài giỏi, nhưng Tiêu Uẩn lại nhìn sang vợ mình, nhỏ giọng, nói:
- Vợ à, em nghĩ anh nên đầu tư cho ai đây?
Bây giờ có rất nhiều cặp mắt đang đổ dồn về cô, không chỉ vậy mà cô còn nhìn ra có người đang điên cuồng nháy mắt, chắc hẳn là muốn nhờ cô nói giúp vài tiếng đúng không?
Nhưng khi Lạc Vô Song nhìn sang Lạc Thiết Vinh thì ông ấy liền lắc đầu, chứng tỏ ông ấy không muốn Tiêu Uẩn đầu tư vào người khác ngoại trừ ông ta. Hóa ta sự tham lam của Lạc Như Song không phải tự có, mà chính xác là được thừa hưởng từ Lạc Thiết Vinh. Người ta nói mà, đứa trẻ chính là phản ánh thực tế từ phụ huynh, còn về Lạc Vô Song thì ít khi tiếp xúc với “phụ huynh” nên bị ảnh hưởng rất ít, còn Lạc Như Song là từ bé đến lớn, chắc chắn những gì cô ta làm cũng là nhìn thấy từ cha mẹ mà ra.
- Theo như kế hoạch triển khai thì em thích ý tưởng của anh Hàng Hiểu hơn. Theo như anh ấy thì sẽ đẩy mạnh về du lịch và tuyên truyền văn hóa nước ta, hơn nữa cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho nền kinh tế của nước nhà.
Dừng một chút, Lạc Vô Song lại nhìn sang Kim Tuân rồi lại nói:
- Còn về anh họ Kim Tuân… Nói sao nhỉ? Nó khá giống với thuyết trình của Trình Đinh cách đây vài ngày, em cũng có nói với Trình Đinh rồi, giá thành của robot giúp việc quá cao, ngoại trừ giới siêu giàu thì chẳng ai muốn mua. Nên lượt bớt linh kiện, thay đổi vỏ ngoài, cũng thay đổi cả lập trình nữa.
Tiêu Uẩn nghe vậy liền gật đầu, sau đó anh cũng đồng ý sẽ hợp tác với Hàng Hiểu thay vì với Kim Tuân. Và với quyết định đó của anh thì Kim gia rất tức giận, ngay cả Lạc Ân Ân cũng lên tiếng nói:
- Vô Song à, con thì biết gì về trí tuệ với nhân tạo chứ, con cũng đừng vì tình cảm cá nhân mà đánh giá sản phẩm của công ty như thế.
- Cô à, nếu con để tình cảm cá nhân xen vào việc công thì ngay từ đầu con sẽ chọn anh Hàng Hiểu và không đề cập đến vấn đề của con trai cô. Vì ngay từ đầu con đã không thích anh ta rồi.
Một lời thật lòng từ Lạc Vô Song cũng làm cho Lạc Ân Ân khó nói chuyện, riêng Kim Tuân thì rất tức giận, còn nói muốn dạy dỗ cô một trận, nhưng anh ta chỉ vừa mới đứng dậy thì đã bị Trình Đinh nhìn chằm chằm. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ thi Trình Đinh vẫn giữ thái đôn trung lập, hơn nữa nếu nói về trí tuệ nhân tạo thì tập đoàn Trình thị có uy tín rất nhiều, hơn nữa cũng là Trình thị đã đề nghị hợp tác trước, ở đâu mà có người chen hàng như Kim Tuân vậy chứ?
Còn Kim Ánh Mi thì lại nói nhỏ:
- Vô Song à, cậu cũng nên xem xét lại bản thân chứ, đừng ỷ vào việc được anh rể sủng ái rồi tự tung tự tác. Vuốt mặt cũng nên nể mũi một chút.
- Nếu tài giỏi như vậy thì cô nên bảo anh trai mình viết cái gì ra hồn hơn đi. Cơ mà tôi tự tung tự tác thì sao? Tiêu gia không lo thì vẫn còn người khác lo… Cô nghĩ ô dù của tôi chỉ có Tiêu gia?
Nói đến đây thì Kim Ánh Mi mới giật mình, có lẽ cô ta quên mất rồi, Lạc Vô Song không chỉ là con dâu của Tiêu gia, bạn thân của cô còn là thiếu gia tập đoàn quốc tế Golden, sư phụ là Lão tướng, những nhân vật tầm cỡ như vậy đều muốn đứng ra bảo bọc cô, thử hỏi còn ai dám làm gì nữa?
Đến lúc này thì Trình Đinh mới lên tiếng:
- Hơn nữa chuyện hợp tác về trí tuệ nhân tạo với Tiêu thị đã được Trình thị ấn định trước rồi, tôi còn đang phải sửa lại bản thuyết trình… Ấy thế mà Kim tổng lại muốn nẫng tay trên của tôi sao? Như vậy là không được rồi đó.
Không chỉ có Kim gia ngạc nhiên, đến Lạc Thiết Vinh và Lạc Như Song cũng khá kinh ngạc, nếu theo như lời của Trình Đinh thì anh đã từng gửi bản thảo đến Tiêu gia mà vẫn bị trả về sao? So với tình bạn thân thiết thì chắc chắn Tiêu Uẩn phải thoải mái hơn chứ? Kì lạ…
Nhưng rồi ánh mắt của họ lại dừng ờ chỗ của Lạc Vô Song… Lẽ nào là cô?
Còn chưa đợi mọi người lên tiếng thì Trình Đinh lại nhìn Lạc Vô Song, cười nói:
- Vô Song à, bản thảo tôi đã sửa rồi, Trình Mẫn cũng nói là dựa vào góp ý của cô để sửa đó… Hôm nào cô rảnh thì chúng ta bàn về hợp đồng nhé?
- Chuyện đó đâu liên quan tới tôi. Hợp đồng là của Trình thị và Tiêu thị cơ mà.
- Ấy ấy, cô đừng nói vậy chứ, bây giờ cô là cha là mẹ của tôi, cô muốn làm gì cũng được… Miễn sao là cô cho tôi thêm góp ý là được.
Cái thái độ “cung kính” này của Trình Đinh cũng khiến cho Lạc gia kinh ngạc đến bật ngửa. Nhưng rồi sau đó thì cô cũng chỉ ậm ừ mà không nói gì thêm.
Bây giờ Kim gia đã phải im lặng, còn Hàng gia thì cũng vừa mừng vừa lo, họ mừng là đã có được hợp tác được với Tiêu thị, nhưng lo là vì mối quan hệ giữa Lạc Vô Song và Lạc gia không tốt lắm, lỡ như hôm nào đó cô lại kiểu “Trời lạnh rồi, ngừng hợp tác thôi” thì họ chẳng phải sẽ chết chắc à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]