Chương trước
Chương sau
Đến giờ tan học thì Lạc Vô Song và Tiêu Tú Trân cũng lên xe cùng nhau về nhà, nhưng không khí trên xe hôm nay lại lắm, cô cũng có chút không hiểu nhưng cũng không có gì để hỏi. Bất chợt Lạc Vô Song lại nghe thấy tiếng thở dài của Tiêu Tú Trân, cô không định mở miệng nhưng dù sao cũng là em chồng mà, cô lại hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Dạ không… Không có gì đâu chị dâu.

Thực ra thì từ khi Tiêu Tú Trân thất thần ở phòng thí nghiệm thì Lạc Vô Song đã có quan sát rồi, ánh mắt của cô gái này từ đầu đến cuối đều dính lấy trên người của Vũ Hàn. Cho dù là một người mờ mịt về tình yêu cũng biết Tiêu Tú Trân thích Vũ Hàn, nhưng có vẻ như cô ấy lại hiểu lầm là Vũ Hàn thích cô nhỉ?

Mà nói đúng thì cũng không hẳn là hiểu lầm, đúng là trước kia Vũ Hàn thích cô, nhưng bây giờ chắc chắn đã không còn rồi. Tại sao cô biết à? Tại vì cách hành xử của Vũ Hàn đối với cô bây giờ trông giống với một người em trai cử xử với chị gái hơn, còn nếu là trước kia thì chắc chắn cậu ta sẽ bám dính lấy cô, nhưng bây giờ nhìn xem? Dù rằng cô không có ở lớp nhưng cậu ta vẫn đi học rất đều đặn, đi còn sớm hơn cả giờ vào tiết nữa mà, khỏi cần nói nhiều cũng biết Vũ Hàn đã sớm để ý người khác rồi.

- Tú Trân nè, em… Có ý với Vũ Hàn sao?

Gương mặt của Tiêu Tú Trân đang cúi gằm cũng phải đỏ lên một cách bất thường, người chị dâu này sao lại có thể hỏi thẳng thắn như vậy chứ. Còn Lạc Vô Song khi thấy biểu hiện đó cũng đủ hiểu, xem ra cô nói đúng vào trọng tâm luôn rồi nhỉ?

Đến đây thì Lạc Vô Song còn bật cười thành tiếng nữa, cô càng cười thì gương mặt của Tiêu Tú Trân lại càng đỏ, sau đó còn xấu hổ đến mức quát cô đừng cười nữa. Cái dáng vẻ đó của cô gái này thật sự không thể không cười mà, đợi Tiêu Uẩn mà biết thì chắc anh cũng vui lắm đây.

- Nhưng… Chị dâu đừng nói cho cậu ấy nhé? Em sợ…

- Hửm? Sợ cái gì?

- Em sợ mối quan hệ tình bạn của bọn em sẽ kết thúc như vậy. Em… Em chỉ là đơn phương thích cậu ấy mà thôi, người trong lòng của cậu ấy là ch… Là người khác rồi.

Lạc Vô Song biết Tiêu Tú Trân đang muốn nói “người khác” chính là cô, nhưng cô cũng nhìn ra trong lòng của Vũ Hàn thật sự cũng có “người khác” rồi, nhưng lại không phải cô.



Có lẽ chính Vũ Hàn cũng chưa nhận ra đâu, cái tên khờ đó cứ nghĩ bản thân thích cô, nhưng thật chất thì cậu ta chưa biết thích là cái gì. Nếu như cả Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn đều không nói ra thì sớm muộn gì cũng vụt mất nhau mà thôi.

- Tú Trân nè, chị nghĩ người Vũ Hàn thích không phải chị đâu.

- Em… Em… Em không có nói chị mà.

Lạc Vô Song lại phải cười, cô nhẹ nhàng xoa đầu của Tiêu Tú Trân, nhỏ giọng nói:

- Cái gì em muốn nói đều viết lên mặt hết rồi. Mặc dù trước kia thì chị không biết, nhưng chị dám chắc hiện tại người Vũ Hàn thích không phải chị.

Vì câu nói đó của Lạc Vô Song mà khiến cho Tiêu Tú Trân phải suy nghĩ cả một đêm dài, đến mức khi ăn cơm mà cô ấy còn thất thần nữa mà.

Lúc đó Tiêu Uẩn còn tưởng em gái bị bệnh rồi, đang định gọi bác sĩ đến xem nhưng Lạc Vô Song đã ngăn lại, cô còn nhanh chóng đưa chồng mình về phòng, còn tặng Đậu Đậu làm bạn của Tiêu Tú Trân trong đêm nay nữa.

Vừa nằm trên giường vừa ôm Đậu Đậu trong tay, Tiêu Tú Trân vẫn còn đang mải đắm chìm vào những câu nói của Lạc Vô Song. Đúng lúc này thì điện thoại của cô lại hiện lên tin nhắn, cầm lên xem thì chính là Vũ Hàn đang nhắn đến.

[Vũ Hàn]: Ơ này… Hôm nay cậu sao vậy? Cả buổi chiều cứ thất thần không tập trung, ở nhà xảy ra chuyện gì sao?

[Vũ Hàn]: Dù rằng không biết cậu đang nghĩ gì hay bị làm sao, nhưng nếu có tâm sự thì cứ nói ra đi.

[Vũ Hàn]: Alo? Tú Trân? Nhận được tin nhắn thì trả lời đi chứ! Cái con nhỏ này bị gì vậy trời!



Tiêu Tú Trân đọc từng dòng tin nhắn mà trái tim cứ liên tục đập mạnh, cô ấy còn nghe rất rõ nó đang nhộn nhịp vì Vũ Hàn… Cô thật sự thích Vũ Hàn rồi sao? Cô thích anh… Đúng vậy… Cô thật sự thích anh rồi.

Nghĩ đến đây thì gương mặt của Tiêu Tú Trân càng lúc càng đỏ, sau đó là ôm chặt Đậu Đậu vào lòng, nhỏ giọng nói:

- Đậu Đậu à, bây giờ cô nên làm gì đây? Cô không dám đối diện với cậu ấy…

Đậu Đậu cũng chỉ khó hiểu kêu “Meow” một tiếng rồi nhìn cô, sau đó cậu nhóc còn liếm liếm gương mặt của cô, giống như đang an ủi vậy. Tiêu Tú Trân thật sự rất cảm động, sau đó cô liền nhìn cậu nhóc, nói:

- Đậu Đậu à, con nghĩ rằng cậu ấy… Cậu ấy có thích cô không?

Đậu Đậu liền nhanh chóng kêu “Meow” một tiếng, gương mặt nhỏ của cậu nhóc còn bừng sáng nữa, cái vẻ mặt đó của Đậu Đậu đã làm cho Tiêu Tú Trân thấy tựa như có thêm động lực. Rồi lại hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cậu nhóc, nói:

- Đậu Đậu à, cảm ơn con rất nhiều, cũng may có con ở đây.

Buổi tối hôm đó thì Tiêu Tú Trân cũng đã nhắn tin qua lại với Vũ Hàn mấy tin, nhưng cũng chỉ là trả lời qua loa cho có lệ. Chuyện quan trọng bây giờ là cô phải xem người trong lòng của Vũ Hàn là ai, và hiện tại có phải thời điểm để tấn công hay không!

Nói sao thì trong cuộc tình đâu nhất thiết bên nam phải là người chủ động, mình thích thì mình nhích thôi, nhưng trước hết vẫn nên điều tra kĩ, cô không muốn làm người thứ ba xen vào mối tình của người khác đâu.

Phải! Ngày mai phải xem cho kĩ mới được!

- Đậu Đậu à, ngủ ngon nha.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.