Chương trước
Chương sau
“Nói chuyện” xong với Trình gia thì Tiêu Uẩn cũng đưa Lạc Vô Song về nhà trước, vì buổi chiều này cô còn có tiết học, còn anh thì sau đó cũng nhanh chóng quay trở về công ty.

Đến nhà thì cô nhìn thấy Đậu Đậu đang nằm dài trên sofa, nhìn ngó xung quanh thì những người làm trong nhà đều đã quay lại làm việc hết rồi, nhưng chỉ có một chút khác, đó là đầu bếp cũ người nước ngoài không ở đây nữa, thay vào đó là một người phụ nữ khá là lớn tuổi, đến đây thì cô cũng có hỏi sơ về bà ấy, và câu trả lời nhận được chính là do Tiêu phủ gửi đến.

Theo như những gì mà bà ấy nói thì gia đình của bà ấy đã làm đầu bếp cho Tiêu gia rất nhiều đời rồi, đến lượt bà ấy thì cũng đã phục vụ ông nội Tiêu từ khi còn rất nhỏ đến khi trưởng thành. Và khi ông nội nghe nói cô không thích những món ăn do đầu bếp cũ nấu, vì thế nên ông ấy đã gửi bà ấy đến đây.

Tuy nhiên, Lạc Vô Song lại thấy có vài phần kì lạ, bây giờ cô đột nhiên lại có vài ý nghĩ điên rồ. Chỉ là vì nhìn bà ấy - người giúp việc tên Giang Phấn này có chút không thoải mái lắm, nếu như được thì cô nên… Hừm… Thôi để sau vậy.

- Dì Giang, sau này mong dì giúp đỡ ạ.

- Thiếu phu nhân quá lời rồi, đó là bổn phận của lão.

Nói xong thì Lạc Vô Song cũng đi lên phòng, nếu như gia đình của Giang Phấn đã phục vụ nhiều năm ở Tiêu gia, thì rất có thể chính bà ta là hung thủ trong chuyện hạ độc. Vì dù sao bà ta cũng là người làm trong nhà bếp, lại được Tiêu gia tin tưởng, vì thế nên khả năng khá cao. Nhưng cô cũng không muốn nghi oan cho người vô tội, trước tiên cô phải đưa lấy một ít máu của Tiêu Uẩn để xét nghiệm đã, vì Tiêu Uẩn rất bận nên ít thời gian đến Tiêu phủ, mà anh cũng thuộc dạng kén ăn nên bình thường cũng rất ít khi ở lại Tiêu phủ ăn uống. Bây giờ chỉ cần kiểm tra chất độc không có tồn tại hoặc rất ít thì cô khẳng định mọi chuyện không đơn giản như trước.

Nhắc mới nhớ, nếu như theo như hướng đi cô đang suy đoán thì cũng rất có khả năng, vì Tiêu Dụ từ khi sinh ra đã sống ở Tiêu phủ, cậu ấy còn có lần kể về ngôi nhà của mình nữa mà, nếu như Tiêu Dụ sống ở đó một thời gian dài thì chất độc phát tán nhanh hơn cũng rất bình thường. Xem ra, cô phải bắt đầu từ Giang Phấn mới được!

[…]

Buổi chiều đó thì Lạc Vô Song cũng đến trường như mọi khi, lúc vào lớp còn chưa kịp chào hỏi ai thì đã nắm lấy áo của Vũ Hàn và Tiêu Tú Trân đi đến phòng thí nghiệm, Lý Tinh Thần cũng nhanh chân đi theo.



Hai con người bị tóm đi cũng còn đang khó hiểu, Tiêu Tú Trân nhìn cô, nói:

- Chị dâu, chị sao vậy?

- Tú Trân, chị hỏi một chút, có phải Tiêu Uẩn rất ít khi dùng thức ăn ở Tiêu phủ đúng không?

Tiêu Tú Trân nghĩ nghĩ một lúc thì liền gật đầu, cô ấy còn nói là lúc còn bé thì ăn cũng khá nhiều, nhưng sau đó thì không thích mùi vị nên không ăn nữa. Với cả sau khi vào Tiêu thị thì công việc rất bận, những buổi họp mặt cũng chỉ đến nói chuyện được mấy câu là rời đi, so với những đứa cháu khác thì Tiêu Uẩn là người ít dùng cơm ở Tiêu phủ nhất.

Vũ Hàn nghe qua cũng có vài suy nghĩ, sau đó cậu ta lại nhìn cô, nói:

- Hình như cậu từng nói Tiêu Dụ sống từ nhỏ ở Tiêu phủ đúng không?

Tiêu Tú Trân cũng khá kinh ngạc khi Lạc Vô Song và Vũ Hàn biết chuyện này, tại vì Tiêu Dụ là đứa bé sinh non, sức khỏe vốn đã yếu rồi nên cả nhà không dám đưa cậu ấy vào Đế Đô sinh sống, vì lẽ đó nên suốt mười mấy năm Tiêu Dụ chỉ loanh quanh Tiêu phủ và trường học thôi.

Lý Tinh Thần cũng bắt đầu xâu chuỗi lại một chút, ban đầu cô ấy nghe nói rằng cha của Tiêu Uẩn là phát bệnh ở Tiêu phủ, Tiêu Dụ cũng lớn lên ở Tiêu phủ, ông nội cũng sống ở Tiêu phủ. Ngoại trừ Tiêu Uẩn và Tiêu Tấn thì những người đã và đang phát bệnh đều xuất phát từ “Tiêu phủ”, đây chính là mấu chốt của vấn đề.

- Vô Song, cậu nghĩ đây là một âm mưu chứ không phải bệnh di truyền đúng không?

- Đúng vậy, rõ ràng đây không phải bệnh di truyền, mà nó là độc. Ban đầu tớ còn đang nghĩ rằng độc làm sao di truyền từ mẹ sang con mà chỉ truyền cho con trai chứ! Hóa ra là một âm mưu được lên từ rất lâu, mục đích là khiến Tiêu gia lao đao bởi hai chữ “di truyền”.

Ba người kia nghe xong liền lạnh sống lưng, rốt cuộc Tiêu gia và người đó có thâm thù đại hận gì mà lại phải làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ? Giết hại những đứa bé của Tiêu gia sao? Bọn họ có còn là người không vậy!



- Chị dâu, chị đã nghi ngờ ai chưa?

- Không có bằng chứng nên cũng rất khó để nói chính xác. Nhưng Tú Trân, em có thấy ai khả nghi ở Tiêu phủ không?

Tiêu Tú Trân liền lắc đầu, thật ra mà nói thì cô ấy không phải dạng người hay quan sát, nên cho dù là có kẻ âm mưu ở ngay trước mặt thì cô ấy cũng không biết được. Tiêu Tú Trân rất đơn thuần, cô ấy đơn thuần đến mức từng bị người ta lợi dụng nhiều lần cơ mà.

Lạc Vô Song nhìn Tiêu Tú Trân một chút, nhưng rồi lại không nói gì nữa. Bây giờ điều quan trọng của cô là tìm ra thuốc giải cho độc của Tiêu gia, nhưng cô cũng chỉ mới đạt được số liệu năm mươi phần trăm mà thôi, vẫn còn một nửa chặng đường phía trước… Liệu cô có làm được không đây?

- Phải rồi Vô Song, trước kia cậu từng được mời đến học viện Zina mà nhỉ? Sao cậu không hỏi học viện đó xem có cách nào biết thêm chi tiết từ những thứ cậu thu nhập hay không?

Nghe đến đây thì không chỉ Tiêu Tú Trân há hốc, đến cả Vũ Hàn cũng đứng hình. Nhưng rồi cậu ta chỉ biết vỗ trán bất lực, ôi trời ngó xuống mà xem đây nè… Vốn dĩ cậu ta chỉ nghĩ Lạc Vô Song chỉ từ chối giáo sư Trình Kiêu Ức thôi chứ, hóa ra còn đá cả giấy mời của học viện Zina luôn à? Con nhỏ này đúng là điên rồi.

- Học viện Zina đâu phải nơi muốn tuồng ra bí mật, cậu cũng không phải không biết… Cái nơi quái quỷ đó có vào sẽ không có ra đâu. Hơn nữa tớ đã nhờ người quen rồi, chắc là sớm có kết quả thôi.

- Người quen? Ý cậu là ai vậy?

- Chắc các cậu biết đó. Giáo sư trẻ nhất của học viện Zina với tên gọi Stella.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.