Chương trước
Chương sau
Sau khi đã sắp xếp xong cho Lạc Vô Song thì Tiêu Uẩn cũng bắt đầu làm việc, tuy rằng anh không biết ở đó cô đang làm gì nhưng ít nhất thì anh thấy rằng cô vẫn đang cắm cúi vào thứ trên tay, có vẻ như cô không thấy chán lắm nhỉ.

Tuy nhiên, bình yên còn chưa được bao lâu thì Lạc Vô Song đã thấy cánh cửa tự tiện được mở ra, đi vào không phải Trình Đinh hay Trần Thịnh, thay vào đó lại là một cô gái với lối ăn mặc vô cùng nóng mắt. Khỏi cần giới thiệu thì cô cũng biết danh tính của cô gái đó rồi.

Chạy hụt hơi phía sau mới là Trần Thịnh, cậu ta thấy Trình Mẫn đi vào liền lo lắng nhìn về phía của Lạc Vô Song, nhưng có vẻ như cô ấy chưa nói gì nhỉ?

- Thiếu phu nhân, cô ấy chính là Trình Mẫn, là em gái của Giám đốc Trình.

Lạc Vô Song cũng chỉ gật đầu nhưng không đáp, trái lại thì Trình Mẫn còn đang hớn hở, định đi đến chỗ của Tiêu Uẩn nhưng cũng khựng lại, cô ta đưa mắt nhìn cô, rồi lại nói:

- Cô là ai vậy?

- Lạc Vô Song.

- Lạc Vô Song… À, là vợ của Tiêu Uẩn ấy hả? Hân hạnh được gặp nhé, tôi là Trình Mẫn, là “thanh mai trúc mã” của anh Tiêu Uẩn.

Nếu là người vợ khác thì chắc hẳn đã nổi điên lên vì câu nói “vô ý” này rồi, nhưng đáng tiếc thay cô là Lạc Vô Song, nghe thấy thế thì cũng chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm. Còn Tiêu Uẩn rất nhanh lại lên tiếng giải thích, anh đi đến chỗ của Lạc Vô Song, nhẹ nhàng nắm tay cô rồi cười nói:

- Cô ấy là em gái của Trình Đinh, hình như hai mươi sáu tuổi, bọn anh lớn lên cùng nhau.

- Tiêu Uẩn! Em hai mươi bốn tuổi!

- À hai mươi bốn, Trình Mẫn hai mươi bốn tuổi.

Cô biết chắc là Tiêu Uẩn cố ý nói sai tuổi của Trình Mẫn rồi, vì ai mà không biết anh em nhà họ Trình cùng hai anh em nhà họ Tiêu là “thanh xuân” của nhau, làm gì có chuyện nhớ nhầm tuổi của cô ấy chứ. Và Lạc Vô Song càng hiểu ý đồ của Tiêu Uẩn là sợ cô hiểu lầm.

- Vậy tôi phải gọi là chị rồi, chị Mẫn, chào chị, em là Lạc Vô Song, là “vợ” của Tiêu Uẩn, năm nay em mười chín tuổi.

Trình Mẫn cũng chỉ khựng lại một chút, nhưng sau đó liền nhanh chóng cười đáp lại. Chờ đến khi Trình Đinh đến thì bọn họ mới bắt đầu chuẩn bị bàn đến chuyện làm ăn. Còn Trình Đinh thấy Lạc Vô Song thì như thấy mẹ của mình vậy, từ khi quay về từ nông trường thì Lý Tinh Thần đã mắng Trình Đinh đến mức ngóc đầu lên không nổi, cô bạn gái thiên tài đó cũng khiến cậu ta khổ sở lắm đấy chứ.

Lúc này thì mọi thứ đã chuẩn bị xong nhưng Lạc Vô Song vẫn còn ngồi đó, Trình Mẫn nhìn thấy đã không ưa nổi rồi, cô ta còn cố ý nói lớn:

- Anh Tiêu Uẩn, vậy chúng ta bắt đầu bàn về việc hợp tác này nhé?



- Ừ, cứ nói đi.

Trình Mẫn liền liếc sang Lạc Vô Song, rồi lại nói:

- Vô Song nè, hay em ra ngoài một chút đi được không? Đây là hợp tác nên có nhiều thông tin mật cần phải…

- Cứ nói đi, cô ấy không phải người ngoài.

Còn chưa đợi Trình Mẫn nói hết câu thì Tiêu Uẩn đã cắt ngang lời nói, anh đã nói vậy rồi thì cô ta cũng không nói thêm nữa. Sau đó thì Trình Đinh và Trình Mẫn bắt đầu trình bày về kế hoạch của mình, hóa ra họ đang nói về trí tuệ nhân tạo IQ sẽ được ứng dụng trong robot giúp việc sao? Chuyện này cũng khá thú vị đó, nên vì thế Lạc Vô Song cũng lắng nghe một chút.

Nhưng Trình Mẫn trình bày đến phương thức làm việc thì Lạc Vô Song lại không đồng tình lắm, cô chỉ đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn Trình Mẫn cũng đủ khiến cho cô ta giật mình, rồi thì bản thân cô ta cũng chỉ tự an ủi rằng đó là ảo giác.

Đến khi Trình Mẫn đã nói hết thì Tiêu Uẩn lại nhìn cô, nói:

- Em thấy sao?

- Thấy? Gì cơ?

- Kế hoạch của họ.

Đừng nói Trình Mẫn ngạc nhiên, tới Trình Đinh cũng hơi bất ngờ, vì cậu ta biết từ trước đến nay Tiêu Uẩn chưa bao giờ hỏi ý người ngoài khi muốn quyết định cái gì đó, vì anh cho rằng phán đoán của bản thân luôn chính xác, nhưng hôm nay, với một vụ làm ăn với Trình thị mà anh lại hỏi ý kiến của vợ mình? Hỏi ý kiến một sinh viên khoa sinh vật?

- Theo kế hoạch thì triển khai ý tưởng rất tốt, đặt trí tuệ nhân tạo vào robot giúp việc thì khá hay… Nhưng chi phí tạo ra một con robot không phải ít, hơn nữa chi phí tạo ra đã lớn thì giá thành bán ra sẽ cao hơn. Cho dù là người giàu có cũng không ai muốn đốt tiền vào thứ vô bổ đó.

- Vô bổ? Cô biết gì mà nói! Trí tuệ nhân tạo không phải vô bổ!

- Đúng, nó không vô bổ, nhưng cách chị đang làm thì nó rất vô bổ và không cần thiết.

Sự hung hăng của Trình Mẫn cuối cùng vẫn là bị Lạc Vô Song kìm hãm lại, ánh mắt của cô ta ban đầu là khinh thường nhưng sau đó là sợ hãi, cô ta còn mím môi nói:

- Cô… Thì hiểu gì chứ? Một sinh viên như cô… Còn chưa trải hết sự đời, còn chưa tốt nghiệp, cô lấy lý do gì để xen vào việc này.

Nếu như cãi nhau mà đem tuổi tác ra đánh giá thì chỉ làm cho Lạc Vô Song thấy Trình Mẫn quá đáng thương, cô ta thật sự đã quá tự mãn với cái danh “thiên tài xuất thân từ Zina” rồi nhỉ? Thiên tài sao? Nếu như cô ta thật sự là thiên tài thì trường Đại học Zina đã giữ cô ta lại rồi, chẳng để thiên tài lọt lưới ra ngoài đâu.



- Trình Mẫn, mặc dù tôi kém chị năm tuổi nhưng không đồng nghĩa là tôi không biết gì. Trí tuệ nhân tạo bình thường chi phí đã rất cao rồi, đằng này chị còn muốn ứng dụng nó vào giúp việc? Chị có biết chi phí tạo ra một con robot giúp việc là bao nhiêu tiền hay không?

Trình Mẫn bây giờ liền bắt đầu ấp úng không đáp, tuy nhiên thì Trình Đinh lại khá hứng thú với lập luận từ Lạc Vô Song, cậu ta còn đưa mắt nhìn cô, nói:

- Vậy vợ của Tiêu Uẩn, cô nói xem chúng ta nên sửa từ đâu?

- Thứ nhất, tôi tên Lạc Vô Song, không phải tên là “vợ của Tiêu Uẩn”.

Trình Đinh liền bật cười, sau đó liền gật đầu xem như đã hiểu. Lúc này Lạc Vô Song mới nói:

- Thứ hai, thay vì anh áp dụng trí tuệ nhân tạo vào robot phức tạp thì nên đơn giản hóa nó đi, chỉ đặt vào những con robot đơn giản mà thôi.

- Như vậy khá nguy hiểm.

- Tiết kiệm tối ưu không phải sơ sài. Vỏ bọc của robot cũng không cần phải là kim loại đắt tiền, chỉ cần cách điện và an toàn là được rồi.

Sau đó là một buổi Trình Đinh ngồi nghe Lạc Vô Song thuyết trình lại bài viết, nghe đến đâu là cậu ta càng thấy thú vị đến đó. Cuối cùng Trình Đinh lại tựa lưng vào ghế, nói:

- Vô Song à, cô thật sự là quái vật đó.

Không chỉ Lạc Vô Song mà ngay cả Tiêu Uẩn cũng trao tặng cậu ta một ánh nhìn thân thương. Trình Đinh liền cười trừ, xem như cậu ta chưa nói gì đi.

- Được rồi, bài thuyết trình lần này còn có thiếu sót, tôi sẽ sửa lại và gửi đến một phiên bản tốt hơn. Cũng cảm ơn Vô Song đã cho tôi lời khuyên nhé.

Dừng một chút, Trình Đinh lại nói:

- Bảo sao Tinh Thần nhà tôi lại bảo tôi đừng dại mà động vào Tiêu Uẩn, hóa ra bên cạnh Tiêu Uẩn lại có đại sư tài giỏi như vậy. Tiêu Uẩn à, cậu có phúc thật đó.

Khỏi cần Trình Đinh nói thì Tiêu Uẩn cũng thấy vậy, anh rất tự hào về vợ của anh, chỉ là anh có chút ngạc nhiên khi thấy vợ mình chỉ cần nghe qua một lần đã có thể chỉ đúng chỗ thiếu sót, quả nhiên vợ của anh vẫn còn rất nhiều thứ cần anh khám phá.

Hừm… Cô gái này ngày càng thú vị rồi, thật sự anh rất trông chờ vào ngày mai, liệu ngày mai cô sẽ cho anh thấy tài năng gì nữa đây?

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.