Chương trước
Chương sau
Đối với những người đã “quen” với màn đối đáp kia rồi thì không sao, nhưng Tiêu Sương Ái là lần đầu tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy có người dám nói chuyện kiểu như thế với cha chồng của mình. Trong lòng bất giác lại có cảm giác kì lạ, vừa mừng lại vừa lo, bà ấy cũng từng hi vọng hai đứa con của mình cũng có thể thoải mái như vậy với ông nội của chúng… Nhưng có vẻ như là danh tiếng của Lão tướng quá lớn, đã đè nặng áp lực lên vai của cả Quân Chí Thành và Quân Chí Diệp, nên hai đứa và ông nội vẫn có một khoảng cách nhất định.

Riêng đứa bé Lạc Vô Song thì lại kì quái, xa cách với người nhà mà lại thân thiện với người ngoài… Nếu như Quân Chí Thành và Quân Chí Diệp tiếp xúc nhiều với cô thì liệu hai đứa nó cũng sẽ kéo gần khoảng cách với Lão tướng chứ?

Cãi nhau chí chóe xong thì Lạc Vô Song cũng đi vào chuồng ngựa, còn lúc này Lão tướng mới nhìn hai người còn lại, nói:

- Lần này có vẻ con bé chơi thật đó, Chí Hàn, Chí Thành, cẩn thận nhé… Ngựa của con bé đó… Không đùa được đâu.

Cả Quân Chí Hàn và Quân Chí Thành đều ngạc nhiên, từ trước đến giờ số ngựa có mặt ở đây bọn họ đều đã cưỡi qua rồi mà, làm gì có con ngựa nào vượt trội như Diros của ông ấy đâu nhỉ? Nhưng dòng suy nghĩ kia của họ ngay sau đó liền bị dập tắt ngay khi Lạc Vô Song dắt một con ngựa bước ra.

Nó là vẫn là một giống ngựa Huyết Mã, là dòng ngựa chiến, nhưng bộ lông mày bạch kim ánh vàng thì là ngựa hiếm của hiếm đó, tuy nhiên thì có vẻ như đây là ngựa riêng của Lạc Vô Song nhỉ… Nhưng mà… Nó sống ở đâu chứ? Đâu có trong chuồng ngựa của họ đâu?

- Celine cũng đã lớn hơn đúng không?

- Tất nhiên rồi, dạo gần đây Celine rất thường xuyên luyện tập đó. Sư phụ, người thấy thế nào?

- Hừm, thử mới biết được.

Khi này thì đã có không ít quân nhân tụ tập lại đây để xem trận đấu, ban đầu khi họ nghe tin Lão tướng sẽ đích thân cưỡi ngựa thi đấu thì họ còn không tin. Nhưng bây giờ ông ấy đã ở đó với Diros rồi thì còn gì mà không tin nữa đây? Không chỉ có Lão tướng, ngay cả Thiếu Tướng và Thiếu Úy đều ở đó cả… Nhưng mà… Đối thủ thứ tư… Lại là một cô bé á? Cái này…

Ngay lập tức thì bọn họ đều bàn tán xôn xao về cô, nhưng Lạc Vô Song không quá để ý, nhanh chóng leo lên lưng ngựa rồi di chuyển đến vạch xuất phát, trước khi thi đấu thì cô còn nhẹ nhàng hôn lên bờm của Celine, nói:

- Celine, chúng ta chơi vui thôi nhé.

Người ở gần cô nhất là Quân Chí Thành, cậu ấy cũng nghe rất rõ những gì cô nói, chơi vui thôi sao? Cậu ấy đã tặng luyện khá nhiều với địa hình phức tạp ở đây mà Lạc Vô Song chỉ nói đơn giản là chơi vui thôi á? Cô gái này rốt cuộc là còn điều gì sẽ khiến họ bất ngờ nữa đây.

Tuy nhiên sau đó Lão tướng lại lên tiếng, nói:



- Chúng ta sẽ chạy từ đây đến đích, cách đây không xa sẽ có một chỗ có một lá cờ, mỗi người phải lấy được một lá thì mới nhận được cung tên, đi tiếp một đoạn sẽ được phát mũi tên. Trong khi vừa di chuyển ngựa thì sẽ có mười tấm bia liên tục di chuyển, nếu ai về đích sớm nhất và bắn được nhiều điểm nhất sẽ chiến thắng.

Lạc Vô Song không có ý kiến gì nhưng những người ngồi trên kháng đài lại khá lo lắng cho cô, dường như là họ đang sợ cô sẽ thu đến mất mặt vậy. Chỉ riêng Lão phu nhân là cười rồi lắc đầu, Tiêu Sương Ái ở ngay bên cạnh cũng khó hiểu… Nói sao thì Lạc Vô Song cũng chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà, đồng thời làm nhiều việc như vậy, cô sẽ thật sự ổn chứ?

- Mẹ…

- Sương Ái, con cứ xem tiếp đi. Đâu phải khi không mà ta nói bé Út niềm tự hào của ông ấy.

Tiêu Sương Ái không hiểu, bà ấy thật sự có thể tin tưởng Lạc Vô Song sẽ thắng đến như vậy sao? Đứa bé đó… Rốt cuộc là sao vậy chứ?

Tiếp theo chính là giây phút chuẩn bị, sau khi đã phát tín hiệu bắt đầu thì ai nấy đều nhanh chóng phi ngựa về phía trước, người dẫn đầu lại là Lão tướng và Quân Chí Hàn, còn tiếp theo là Quân Chí Thành và cuối cùng là Lạc Vô Song. Mặc dù họ không biết tại sao cô lại lọt xuống cuối cùng, nhưng nhìn dáng vẻ của cô và chú ngựa Celine thì hình như rất thông dong thì phải? Hoàn toàn không có chút gì gọi là áp lực luôn, nhưng khoảng cách giữa cô và Quân Chí Thành vẫn giữ nguyên, không hề xê xích dù chỉ một chút, đây là cách tính toán gì vậy chứ?

Tiếp theo, khi đã gần đến chỗ có lá cờ thì Lạc Vô Song liền nhẹ nhàng, nói:

- Celine, chúng ta đi thôi, đi chơi nào!

Ngay lập tức Celine liền tăng tốc, tốc độ của nó nhanh đến chóng mặt, vốn dĩ vừa rồi còn ở hạng cuối nhưng bây giờ đã lên ngang hàng với Diros của Lão tướng rồi, không chỉ vậy mà cô còn nhìn ông ấy rồi cười nói:

- Sư phụ, người cẩn thận cái lưng đi chứ, nếu mà người có đau thì con cũng không châm cứu cho người đâu đó!

- Ngậm miệng lại đi, Lạc Vô Song, nếu con mà để thua thì đừng trách ta!

- Thua sao? Trong từ điển của con không có từ này!

Quả nhiên sau đó Celine lại tiếp tục tăng tốc đến mức nhanh chóng, tựa như họ không thể bắt kịp được tốc độ của Celine vậy, riêng cô gái đang cưỡi trên lưng thì có vẻ vẫn rất bình ổn… Ổn cái gì mà ổn chứ, đó là quái vật đó, con ngựa đó sao mà nhanh vậy chứ!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.