Chương trước
Chương sau
Buổi sáng ngày thứ hai ở nông trường, sau khi tập trung ăn sáng xong thì họ cũng bắt đầu tiến hành đại hội thể thao thường niên. Đầu tiên là sẽ thi về cưỡi ngựa trước.

Không cần nói thì ở đây ai ai cũng biết ứng cử viên xuất sắc cho vị trí quán quân chỉ có hai người, một là Vũ Hàn, hai là Lạc Vô Song.

Chỉ cần nhìn cái cách hôm qua hai người họ cứu người là đủ biết trình độ của họ là thượng thừa rồi. Tuy nhiên thì cũng có vài người muốn thử sức một chút, vì theo quan điểm của họ thì “Thua hai học bá không nhục”.

Bây giờ trên năm làn đua đã có năm người vào vị trí, hiển nhiên là có cả Vũ Hàn và Lạc Vô Song rồi. Các bạn nữ thì hân hoan vô cùng, ai nấy đến như fangirl não tàn của Vũ Hàn, điên cuồng hú hét. Riêng đám nam sinh thì cũng cổ vũ Lạc Vô Song, nhưng chỉ dám cổ vũ trong im lặng mà thôi, vì ai cũng biết cô đã là gái đã có chồng, không chỉ vậy mà “em chồng” của cô còn có mặt ở đây nữa kia mà!

Riêng Tiêu Tú Trân thì khỏi nói, hoàn toàn điên cuồng hú hét hơn cả nhóm con gái đằng kia, Lý Tinh Thần ở bên cạnh cũng thấy ngại luôn đó… Bây giờ nếu hỏi cô ấy có quen Tiêu Tú Trân không thì câu trả lời là “Không” nha, chứ nhục quá rồi.

Còn ở trên sân đấu thì Lạc Vô Song vẫn bình thản mà ngồi, còn Vũ Hàn thì lại nhìn cô, nói:

- Lạc đại gia, có thể nhường một chút không? Cậu cũng đâu cần danh hiệu quán quân đâu nhỉ? Tôi thì cần mặt mũi đó.

- Mặt mũi? Thứ đó cậu có à Vũ Hàn?

- Mẹ nó, Lạc đại gia, cậu đúng là cái đồ máu lạnh!

Nhưng Lạc Vô Song chỉ nhún vai một cái, sau đó thì Phùng Dĩ Nguyên cũng đã thông báo lại thể lệ cuộc thi, bọn họ sẽ chạy quanh khu trường đua này ba vòng, ai về đầu tiên sẽ là người thắng cuộc và có thể chọn mười thứ cho vòng nấu ăn, hạng hai thì được chọn bảy món, hạng ba thì năm món năm món, còn lại thì sẽ được chọn ba món.



Giải thích xong thể lệ thì Phùng Dĩ Nguyên cũng đưa súng lên, hô to hai chữ “Chuẩn bị”, “Xuất phát”!

Tiếng súng vừa vang lên thì cả năm người đều nhanh chóng chạy hết tốc lực, hiện tại dẫn đầu là Vũ Hàn và Lạc Vô Song với khoảng cách xê xích nhau chỉ có vài centimetre mà thôi. Tuy nhiên lúc này Tiêu Tú Trân mới chú ý đến con ngựa mà Lạc Vô Song đang cưỡi, hình như hôm qua vào chuồng ngựa cô ấy không thấy nó mà nhỉ? Hay là mới đưa về thêm ta?

Tiêu Tú Trân lại nhìn sang Vũ Hàn, ủa không đúng, con ngựa Vũ Hàn cưỡi là con hôm qua cậu ta cưỡi chơi luôn mà? Vậy con ngựa của Lạc Vô Song là sao đây?

Lý Tinh Thần có lẽ nhìn ra sự tò mò trong mắt của Tiêu Tú Trân, cô ấy liền cười nói:

- Chắc cậu không biết nhỉ, năm trước Vô Song cũng có đến đây một lần, con ngựa cô ấy đang cưỡi tên là Diros, là bảo vật của nông trường đó, ít ai cưỡi được nó lắm, nhưng chỉ sau ba mươi phút thuần hóa thì Diros đã hoàn toàn nghe lời Vô Song.

Dừng một chút thì Lý Tinh Thần mới chỉ sang người ở làn số bốn và số năm, nói:

- Số bốn là Rem, số năm là con ngựa hôm qua Lạc Như Song đã cưỡi đó. Nếu như so sánh một chút thì Diros của Vô Song to hơn mấy con khác rất nhiều.

Lý Tinh Thần nói thì Tiêu Tú Trân mới để ý nha, quả nhiên con ngựa của Lạc Vô Song đang cưỡi rất to lớn và mạnh mẽ, trên mắt trái của nó còn có một vết sẹo dài nữa chứ, trông dáng vẻ của nó vô cùng dữ tợn luôn ấy chứ. Nhưng không ngờ một cô gái yếu đuối như Lạc Vô Song lại có thể thuần phục nó, còn để nó thi đấu nữa chứ… Người chị dâu này sao lại tài giỏi như vậy chứ!

Ánh mắt của Tiêu Tú Trân vẫn nhìn Lạc Vô Song cực kỳ lấp lánh, không chỉ vậy mà cô ấy còn lẩm bẩm gì đó nữa, nhưng Lý Tinh Thần chỉ nghe loáng thoáng cái gì mà “Kết hôn”, rồi “Một năm” xong lại có cái gì đó “Hợp đồng” thì phải.

Tuy nhiên, với bộ óc thiên tài của Lý Tinh Thần thì rất nhanh cô ấy đã giải xong bí mật rồi. Gôm lại hết những gì đang diễn ra thì cô ấy nghĩ cuộc hôn nhân giữa Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn chỉ là hợp đồng, và thời hạn là một năm. Đương nhiên Lý Tinh Thần không lấy làm ngạc nhiên, với những cuộc liên hôn thương hại như hiện tại thì chuyện lập ra hợp đồng hôn nhân quá là bình thường, hơn nữa biểu hiện của Lạc Vô Song đối với nhà chồng hay thậm chí là người chồng Tiêu Uẩn cũng rất xa cách, nhìn thì có vẻ cô vẫn quan tâm đến họ, nhưng thực chất thì không đọng lại bao nhiêu.



Giống như là cô đang chuẩn bị rời đi bất cứ khi nào vậy!

Có lẽ Lạc Vô Song không nhận ra, Tiêu gia đang cố gắng kéo cô lại gần họ hơn, còn cô gái toàn năng nhưng ngốc nghếch đã sớm bị tổn thương bởi hai chữ “gia đình” nên tính phòng bị và cảnh giác cũng rất cao. Nếu như Tiêu gia muốn Lạc Vô Song mở lòng thì chắc vẫn còn khó lắm.

[…]

Cuối cùng thì cuộc đua ngựa cũng đã kết thúc, hiển nhiên người chiến thắng là Lạc Vô Song với thành tích cực kỳ ấn tượng, Vũ Hàn thì được á quân nhưng cũng khá hài lòng, cậu ta đưa mắt nhìn Lạc Vô Song nói:

- Lạc đại hiệp quả nhiên là bảo đao chưa cùn nhỉ? Tưởng đâu sau hai năm không gặp thì nghề của cậu đã tụt hậu rồi chứ, ai mà có ngờ vẫn khí phách oai hùng như vậy. Tại hạ tâm phục khẩu phục!

- Ai trả tiền cho cậu đóng cổ trang vậy?

- Sao nào? Tớ có nghề lắm đúng không?

- Không, nếu biết ai trả tiền thì tôi sẽ bảo họ xem lại diễn viên, diễn xuất nát thật đó.

Cứ như thế mà một quán quân và một á quân lại chí chóe với nhau, tuy nhiên thì Vũ Hàn vẫn không thắng nổi cô, cái miệng của Lạc Vô Song nhìn lành vậy thôi… Chứ là lành ít dữ nhiều đó!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.