Đến buổi chiều thì Lạc Vô Song và Tiêu Tú Trân cũng đã đi học, cô thì ngay lập tức đã lôi cái tên đầu vàng đi vào phòng thí nghiệm, còn Tiêu Tú Trân thì phải đi nói chuyện lại với giáo sư về việc chuyển khoa.
Lúc này Vũ Hàn cũng đã nắm sơ lược về tình hình rồi, chỉ vì Tiêu gia nhận ra được bản thân có bệnh di truyền nên đó đã bắt đầu uống thuốc ức chế, nhưng vì tác dụng phụ của thuốc cộng với việc không trị đúng bệnh nên đã biến thành ổ cho độc phát triển mạnh hơn.
Vì những người lớn tuổi khác là bước qua tuổi trưởng thành mới bắt đầu uống, cho nên vẫn cứu chữa kịp. Riêng Tiêu Dụ là uống từ khi quá nhỏ, mà sức khỏe của Tiêu Dụ cũng không tốt, cậu ấy còn có bệnh nền là bệnh phổi do sinh non, vì vậy cho nên việc cầm cự cho năm năm là kỳ tích lắm rồi.
Nhưng đi với hệ lụy đó chính là việc độc tính phát tác quá sớm, khiến cho tuổi thọ của người mắc bệnh cũng ít đi rất nhiều. May mắn thay đứa bé nhỏ nhất của Tiêu gia là nữ, chứ nếu là nam thì chắc bây giờ đã sớm mất mạng vì cái gọi là “thuốc trị bệnh” rồi.
Mặc dù lý thuyết nó là thế nhưng Vũ Hàn lại không hiểu được, trên đời này thật sự có một loại độc di truyền từ người này đến người khác sao? Hơn nữa chỉ truyền cho nam mà không truyền cho nữ, điều đó chính là thứ khiến Vũ Hàn khó hiểu nhất. Nhưng nhờ đó Lạc Vô Song mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-toan-nang-trong-dau-chi-co-ly-hon-/3359751/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.