Ngày hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khe cửa chiếu vào phòng.
Thần Bảo Nhi bị dằn vặt cả một đêm mệt mỏi mở mắt, nhìn Long Hạo nằm ngủ bên cạnh, khóe miệng không khỏi vẽ lên nụ cười ngọt ngào, trong đầu nhớ lại câu anh nói tối hôm qua, Bảo Nhi, anh yêu em, trái tim cô liền ngập tràn hạnh phúc.
Mà giờ phút này Thần Bảo Nhi căn bản không phát hiện ra tiếng bước chân càng ngày càng gần "Bảo Nhi, con đã dậy chưa?"
Vừa nói chuyện, người đó vừa mở cửa phòng Thần Bảo Nhi, khi thấy Long Hạo cùng Thần Bảo Nhi trần trụi ngủ cùng nhau, cả người ông vô cùng tức giận "Các người đang làm gì thế?"
Câu nói này khiến Thần Bảo Nhi cả người căng thẳng, quay đầu nhìn thấy ba ba đang phẫn nộ, cô cảm giác mình đã làm sai.
Mà Long Hạo lập tức kéo chăn bao bọc thân thể Thần Bảo Nhi, nhìn về bác thần, "Bác Thần, để chúng cháu mặc quần áo xong rồi nói chuyện có được không?"
Trong giọng nói của Long Hạo, ba thần cảm giác được Long Hạo không biết mình sai, thái độ như vậy làm ông vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể lui ra đóng cửa lại, cho bọn họ mặc quần áo tử tế rồi nói.
Mà ở trong phòng, Thần Bảo Nhi cả người vô cùng mệt mỏi, nhưng nghĩ tới ba ba khuôn mặt phẫn nộ liền rất sợ, nhìn Long Hạo không phản đối, trái tim cô không đập mạnh hơn "Hạo, anh định làm như thế nào?"
"Mọi chuyện đã sảy ra, đương nhiên chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-then-thung-moi-qua-day/3290608/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.