"Thiếu gia!" Thần Bảo Nhi có chút chống cự nhẹ nhàng đẩy một cái.
"Ít nói nhảm, còn tiếp tục như vậy, khả năng chúng ta không cần chạy bộ nữa, trực tiếp ăn cơm trưa được rồi."
Lúc nói chuyện, Long Hạo kéo tay Thần Bảo Nhi từ từ chạy, bàn tay của anh truyền nhiệt độ ấm áp, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng mà làm cho
cô có chút chống cự, trong đầu đều là lời nói của Long phu nhân.
"Thiếu gia, như vậy chạy bộ rất khó chịu." Thần Bảo Nhi dùng sức rút tay ra khỏi tay anh, cô nhìn thấy vẻ mặt Long Hạo có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên sau đó đến rất không vui, ngay sau đó cô liền chạy về phía trước.
Mà Long Hạo vẫn ở phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng có chút bối rối kia của cô, trong lòng vô cùng không thoải mái, hai tay không nhịn được nắm lại, cô bé này trốn anh, không muốn tiếp xúc với anh, xa cách như vậy khiến anh càng thêm khó chịu.
Long Hạo nhanh chóng đuổi theo, đem Thần Bảo Nhi kéo vào trong một cái hẻm nhỏ, sự việc phát sinh quá nhanh, làm cho cô có chút bối rối, thời điểm chuẩn bị la lên nhưng nhìn thấy Long Hạo, cũng bình tĩnh lại.
Có điều nhìn ánh mắt đáng sợ kia của Long Hạo, Thần Bảo Nhi không nhịn được nuốt nước miếng, con mắt liếc bốn phía phát hiện không có ai khác ở đây, cô nói: "Thiếu gia, anh, anh làm sao? Anh muốn làm gì?"
"Thần Bảo Nhi, em ở trốn tôi." Câu nói này là khẳng định,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-then-thung-moi-qua-day/3290596/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.