Lúc này Cố lão phu nhân cũng rời khỏi bàn ăn. Một bàn ăn lớn như vậy cũng chỉ còn một mình Tô Nhan Hề. Tô Nhan Hề hơi mím môi, trong lòng nặng nề không biết đang phát sinh ra chuyện gì. Tại sao Cố Tây Thành không đồng ý trở về nhà của Cố gia? Còn nữa, Lưu Ly đó là ai chứ?
Trong lòng có cả một đống thắc mắc nhưng lại không có đáp án. Dù gì cũng không biết được đáp án, nên cứ ăn cho chắc bụng cái đã. Miệng lại cười thật tươi, cũng may là không có bọn họ ở đây, cô có thể thoải mái mà ăn cơm rồi. Tô Nhan Hề trong lòng không có chút lo lắng nào lại cầm đũa mà gắp, vui vẻ mà ăn.
Nhưng có điều tâm tình tốt đẹp của cô lại chỉ kéo dài được đên tối liền trở nên xấu đi.
Cùng một phòng, đối mặt với người chồng trên danh nghĩa, một người mà hoàn toàn không có một chút cảm tình gì. Cô nên tự chủ như thế nào?
Đối phương gần như xem cô không hề tồn tại, ngồi gõ bàn phím lạch cạch giống như đang phát tiết. Thời gian dầm dần trôi qua, cơn buồn ngủ ập tới, có lì lợm đến thế nào cũng không thể kháng cự lại cơn buồn ngủ, cô đi đến trước mặt Cố Tây Thành.
- Tôi…tôi sẽ ngủ ở đâu?
- Tuỳ cô.
- …
Tô Nhan Hề không còn lời nào để nói, được thôi tuỳ cô. Cô liền quay người đi thẳng đến chỗ chiếc giường mềm mại và ấm áp.
- Này, cô làm gì vậy?
Trong lúc Tô Nhan Hề đang mơ màng trong giấc mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-the-than-ngot-ngao/550285/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.