Tay Diệp Chân Chân cầm ô, cô nhướng mày, ánh mắt dành cho Từ Thiếu Bạch lúc nào cũng giữ nguyên một trạng thái, lạnh lùng, ảm đạm, khinh bỉ, thậm chí còn ghét bỏ nữa. Cô nàng mím môi, tiếng hít thở đều đặn len lỏi trong âm thanh ào ào của dòng nước mưa xối xả. m thầm quan sát Từ Thiếu Bạch, trên tay người đàn ông còn đang cầm bó hoa hồng tươi, dường như nó rất quan trọng đối với anh ta nên Từ Thiếu Bạch bảo bọc rất kỹ, chẳng để nó dính giọt nước mưa nào tuy hai vai anh đã thấm ướt. Dù có là vậy đi chăng nữa, Diệp Chân Chân đều chẳng thèm để vào mắt. Người trước mặt cố gắng rặn ra trên môi nụ cười gượng, Từ Thiếu Bạch run rẩy mở miệng: "Dạo này em ổn chứ? Anh biết em giờ này vừa đi quay về sẽ cảm thấy mệt, đến đây phiền em thật." Vốn dĩ muốn nói rất nhiều với Diệp Chân Chân, tuy nhiên, lời vừa ra đến cổ họng thì ngay lập tức bị thứ gì đó chặn lại. Hai chân Từ Thiếu Bạch mềm nhũn, hẳn anh phải cố gắng lắm mới đứng vững được đến bây giờ. Đợi Diệp Chân Chân mấy tiếng đồng hồ, chỉ mong rằng gặp được cô, như vậy anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Từ lúc Diệp Chân Chân thừa nhận cô thực sự là Lê Thanh Tuyết, người vợ tưởng chừng đã khuất của Từ Thiếu Bạch, anh xấu hổ, dằn vặt đến mức chả dám đối diện với cô, chỉ biết thu mình vào góc xó xỉnh nào đấy uống rượu giải tỏa tâm trạng. Nhiều thời điểm Từ Thiếu Bạch từng mang suy nghĩ, nếu Diệp Chân Chân ghét anh đến vậy thì anh cứ việc cút khỏi tầm mắt cô là xong, như thế cô ấy vô cùng vui vẻ. Nhưng chỉ thời gian ngắn trôi qua, Từ Thiếu Bạch phát hiện, anh không làm được. Cuộc sống vắng bóng cô với người đàn ông đều tẻ nhạt, vô vị, nhàm chán. Chính vì vậy, Từ Thiếu Bạch quyết định, mặt dày tới tìm Diệp Chân Chân đến cùng, dù cho cô ấy đuổi đi như thế nào đi chăng nữa. Anh sợ nhân cơ hội mình vắng mặt, nhiều tên sẽ lăm le, mang ý đồ xấu xa với vợ anh. Bởi vì trước kia Diệp Chân Chân thích hoa hồng nên Từ Thiếu Bạch đã vô cùng vất vả để chọn ra những bông hoa đẹp nhất, đắt nhất đem đến tặng cô, hy vọng rằng Diệp Chân Chân thích nó. "Từ tổng, anh cũng biết tôi thấy phiền à?" Cô nàng hời hợt, chỉ một câu đã đánh gục Từ Thiếu Bạch, nụ cười trên môi người đàn ông dần vụt tắt: "Tôi rất mệt, mong anh lập tức rời khỏi, đừng để tôi bực mình gọi cảnh sát kiện anh tội xâm nhập bất hợp pháp đấy. Hơn nữa, trời đang mưa, tôi không có hứng thú đứng dầm nước lạnh với Từ tổng." Từ lời nói cho đến hành động của Diệp Chân Chân đều toát lên sự hờ hững, giễu cợt. Diệp Chân Chân thầm lắc đầu, Từ Thiếu Bạch nên cảm thấy may mắn vì anh trai cô đang bận công việc nên vắng nhà, nếu không bị Diệp Tri Nhân phát hiện thì kết cục khó tưởng tượng lắm. Cô chẳng muốn tại nhà mình sống xảy ra án mạng đâu. Hiểu rõ ý tứ trong từng câu từng chữ đối phương thốt ra, Từ Thiếu Bạch hoảng sợ làm rơi chiếc ô trên tay, luống cuống vịn vào người Diệp Chân Chân, cầu xin, thậm chí còn dúi bó hoa vào cô: "Tiểu Lê, anh biết anh đáng ghét, em hận anh, ngán ngẩm anh, anh đều hiểu được. Những chuyện khi xưa anh làm, anh biết mình sai rồi. Em đánh anh đi, mắng anh hay làm bất kỳ điều gì để trút được cơn giận trong lòng em, anh đều im lặng cam chịu, chỉ xin em đừng đẩy anh ra. Tiểu Lê, suốt bảy năm qua, ngày nào anh cũng nhớ em, em cho anh cơ hội sửa sai đi, anh tuyệt đối không làm em thất vọng." Người đàn ông luống cuống nức nở từng tiếng, hốc mắt đỏ bừng, cay xè từ lúc nào chẳng hay. Dáng vẻ hèn mọn hiện giờ của Từ Thiếu Bạch thật khiến cho người ta bất ngờ, đến Diệp Chân Chân còn phải sửng sốt. Kẻ từng đứng trên đỉnh cao danh vọng mà khoảnh khắc này trở nên vậy ư? Tuy nhiên, nó chỉ khiến Diệp Chân Chân cảm thấy buồn cười thôi. "Dừng ngay cho tôi, anh nghĩ anh bày ra bộ dạng này thì tôi sẽ cảm động à? Từ Thiếu Bạch, anh đừng coi tôi thành con ngốc giống với cách anh từng làm vào bảy năm trước nữa." Diệp Chân Chân đẩy mạnh Từ Thiếu Bạch ra, đem bó hoa đập vào ngực người đàn ông: "Nói thật một câu nhé, tôi chẳng rảnh đâu mà đi hận anh, anh còn chẳng xứng. Cơ hội ư? Tôi không biết da mặt anh dày cỡ nào, hay trí nhớ có vấn đề nhỉ? Tôi nhớ thời xưa sống cùng anh, tôi từng cho anh vô vàn cơ hội để chuộc lỗi, tuy nhiên, anh đâu biết trân trọng. Giờ thứ tôi bỏ đi rồi anh nghĩ tôi ngu đến mức nhặt lại? Đem hoa của anh về, tôi ghê tởm, buồn nôn." Hơ hơ. Cô rất muốn đem những việc làm Từ Thiếu Bạch gây ra đập thẳng vào mặt đối phương đấy. Mắc cười ghê. Do Từ Thiếu Bạch đẩy cô đi, giờ bày đặt luyến tiếc, thâm tình các kiểu. Diệp Chân Chân thèm vào tin, huống cô hết hứng thú với tình yêu tình báo gì ấy rồi. Mệt mỏi. Từ Thiếu Bạch càng nghe càng sợ hãi, sự bất an, lo lắng thay nhau ập đến như cơn sóng vỗ. Mặc cho cơn mưa trút xuống ồ ạt, làm người anh ướt đẫm, tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch vẫn kiên quyết níu kéo, khuôn mặt viết rõ hai chữ đau khổ: "Anh biết, anh đều biết cả. Đều tại khi ấy anh ngu ngốc, là anh không biết trân trọng, nên ông trời trừng phạt anh suốt bảy năm trời. Chỉ xin em cho anh lần cuối, đây là lần cuối cùng, anh đảm bảo sẽ làm tốt, chẳng để ai động vào em hết, em đừng đẩy anh ra xa mà." Đôi mắt người đàn ông vằn rõ những tia máu, thanh âm vừa run vừa thành khẩn, khàn đặc vang lên ngay bên tai Diệp Chân Chân. ||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh ||||| "Từ Thiếu Bạch, anh cho rằng tôi cần?" Cô sầm mặt, khóe môi giương cao, nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt: "Để tôi nói thẳng với anh, rất tiếc, anh đi mà bảo bọc người khác, Diệp Chân Chân tôi chê. Tôi tự lo cho bản thân được, Thái Hy Tịnh đang chờ anh đấy, cô ta là tiểu tâm can, bảo bối trong lòng anh còn gì." Mọi thứ đã quá muộn. Thời điểm cô cần Từ Thiếu Bạch nhất, anh ta lại bỏ mặc cô đến bên cạnh người phụ nữ khác, thậm chí còn trách mắng cô vì Thái Hy Tịnh, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của Lê Thanh Tuyết. Cho tới lúc cô tự chủ, độc lập, hoàn toàn chẳng thể động vào, bỗng dưng Từ Thiếu Bạch chạy đến, thề thốt khẳng định chắc nịch nhất định bảo vệ cô. Khuôn mặt Diệp Chân Chân hiện tại kiểu: "..." Rất ba chấm. Từ Thiếu Bạch lắc đầu, thậm chí người đàn ông còn quỳ xuống đất, thảm thiết kêu gào: "Anh xin em, đừng như vậy mà. Anh với Thái Hy Tịnh chỉ còn mối quan hệ ông chủ nhân viên thôi, anh với cô ta hoàn toàn cắt đứt. Tiểu Lê, anh thừa nhận bảy năm trước anh còn tình cảm với Thái Hy Tịnh, nhưng giờ anh chỉ có mình em thôi. Nếu như… nếu như em… em chưa nguôi giận… anh… anh quỳ ở đây… cho… cho tới khi em… em hài lòng… được chứ…?" Giờ anh phải làm mọi cách, dù nhục nhã đến mức độ nào, Từ Thiếu Bạch đều chấp nhận hết. "Thần kinh." Diệp Chân Chân mắng một câu, rụt tay về, hừ lạnh: "Anh thích thì cứ quỳ ở đấy đi, quỳ đến khi nào chán thì về, quỳ đến chết cũng đừng làm liên lụy tới tôi." Cô tàn nhẫn cầm ô vào trong nhà, mặc xác Từ Thiếu Bạch làm trò khùng điên. Còn người đàn ông vẫn quỳ tại chỗ, hai mắt đẫm nước nhìn về phía xa xăm dù Diệp Chân Chân đã rời khỏi từ lâu. Anh cười chua chát, cam tâm chịu đựng nước mưa lạnh lẽo rơi xuống như nỗi uất hận, căm thù Diệp Chân Chân dành cho anh. Anh làm sai nên phải chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]