Trong khi Diệp Chân Chân góp mặt cùng mọi người tham dự bữa tiệc đóng máy thì Từ Thiếu Bạch lúc bấy giờ đang ngồi chờ cô tại địa điểm đã hẹn sẵn, anh chuẩn bị biết bao nhiêu là hoa, nào là bó hồng với chín mươi chín bông cùng những cánh hoa mùi hương thơm ngát rải trên mặt đất tạo thành nhiều hình thù bắt mắt. Rượu vang, đồ ăn, toàn bộ đều đã đầy đủ, chỉ chờ Diệp Chân Chân tới đây thôi. Tuy nhiên, thời gian hai tiếng đồng hồ trôi qua, tại khung cảnh lãng mạn đến mê người ấy vẫn chỉ có mình Từ Thiếu Bạch ngồi lặng người cô đơn lẻ loi tại đó, Diệp Chân Chân chưa hề xuất hiện. Dù hết cơn gió lạnh này đến cơn khác lần lượt lướt qua, Từ Thiếu Bạch vô cùng kiên trì, anh tự nhủ rằng Diệp Chân Chân chỉ đang quay nốt những phân cảnh cuối cùng nên đến hơi muộn chút thôi. Không sao, anh đợi được mà. Bầu trời đêm ngày càng nặng nề hơn, mưa bắt đầu trút xuống ngày một nhiều, nước mưa khiến mấy ngọn nến Từ Thiếu Bạch dày công chuẩn bị đang rực rỡ phát sáng bị dập tắt hoàn toàn. Ngồi dưới dòng nước lạnh lẽo, âm thanh hệt như tiếng oán than, kêu gào từ thiên nhiên, cả người Từ Thiếu Bạch hiện giờ đã buốt cóng, sắc mặt trắng bệch chẳng còn cắt máu, hơi thở dần yếu ớt, đôi môi nhợt nhạt, tím tái từ lúc nào không hay. Tuy vậy, người đàn ông vẫn còn ôm một chút hy vọng rằng Diệp Chân Chân sẽ đến, dù thời điểm bây giờ đã là gần mười một giờ đêm rồi. Toàn thân Từ Thiếu Bạch ướt như chuột lột, mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi ánh mắt tràn ngập vẻ bi thương đau khổ kia. Bàn tay run lẩy bẩy cuộn tròn thành nắm đấm. Cái cảm giác bị vứt bỏ sang một bên thật khó chịu biết bao. Bao nhiêu hy vọng lần lượt bị dòng nước mưa buốt giá bị dập tắt, cơn đau đớn cả về mặt thể xác lẫn tinh thần đều đang hành hạ Từ Thiếu Bạch đến chết đi sống lại. Về phía Diệp Chân Chân, hiện giờ cô đang cùng mọi người trong đoàn làm phim vui vẻ ăn uống, cùng nhau chụp ảnh, mọi thứ vô cùng vui vẻ. Khúc Tiểu Vũ trước kia kiêu căng ngạo mạn thường hay lên mặt với nhân viên nay cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Diệp Chân Chân và Hạ Chi Quang suốt cả quá trình đều ở cạnh nhau, thỉnh thoảng vài người còn trêu họ phim giả tình thật. Cô nàng chỉ biết gượng cười, Hạ Chi Quang luôn làm vẻ mặt hời hợt chẳng quan tâm đến mọi thứ giống với mọi khi. Tiệc tàn, Diệp Chân Chân tạm biệt mọi người, cùng Dương Lệ Thư trở về. Ngồi trên xe, cô nhóc trợ lý tò mò hỏi: "Chị Diệp, em nghe loáng thoáng hình như là tối nay chị còn có cuộc hẹn với Từ tổng mà. Chị tính chẳng gặp mặt hả? Trời vừa mới nãy còn mưa cơ, liệu anh ta có ngồi đấy chờ chị dù mưa không?" Dương Lệ Thư hoài nghi tột độ, còn về việc vì sao biết được là bởi lần trước lúc mua cơm cho Diệp Chân Chân về vô tình nghe thấy. "Kệ đi, giờ chị mệt rồi, chúng ta về khách sạn cái đã." Diệp Chân Chân dựa lưng lên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, lên tiếng: "Với cả, chắc gì anh ta ngồi đợi dưới trời mưa. Từ Thiếu Bạch chắc chắn về từ lâu rồi, tính tình anh ta kiêu ngạo lắm, lấy đâu ra chuyện ngồi chờ đợi người khác." Dù sao cô cùng anh ta cũng là vợ chồng mấy năm, con người Từ Thiếu Bạch ra sao Diệp Chân Chân biết rõ chứ. Chỉ cần đối phương đến muộn chút thôi là người đàn ông đấy đã nổi giận đùng đùng rồi. Hơn nữa, Diệp Chân Chân chẳng có ý định ngồi nghe anh ta nói lảm nhảm đâu, chấp nhận lời mời kia chỉ vì để Từ Thiếu Bạch bớt làm phiền mình thôi. Dương Lệ Thư ngoan ngoãn gật đầu, biết điều giữ yên lặng, cùng Diệp Chân Chân quay về khách sạn nghỉ ngơi. Chỉ là, điều khiến Diệp Chân Chân không ngờ đến nhất chính là Từ Thiếu Bạch vẫn ngồi chờ cô tại địa điểm hẹn trước, chưa hề rời đi dù bản thân anh đang gặp vấn đề và giảm sút. Mãi cho đến lúc nhân viên trong nhà hàng thông báo đóng cửa thì Từ Thiếu Bạch mới chịu đứng dậy, lảo đảo ra về. Tới nhà, trở về cái nơi tràn ngập nỗi cô đơn bao trọn ấy, ngay cả Từ Thiếu Bạch cũng chẳng biết được bản thân làm cách nào để đến đây nữa. Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, hành động cứ như con rối bị người ta điều khiển. Thay quần áo xong, Từ Thiếu Bạch ngồi vật vã xuống giường, lặng lẽ cuộn người vào trong chăn, tâm trạng nặng nề phức tạp, hốc mắt ngày càng đỏ vằn lên những tia máu. Tầm mắt của Từ Thiếu Bạch ngày càng mờ dần cho tới lúc phía trước chỉ là màu đen bao trùm bởi bóng tối. Người đàn ông cứ nằm đó chả ai để tâm đến. Hôm sau Diêu Tri Khanh tới công ty hỏi thăm Từ Thiếu Bạch về tình hình chuyện tối hôm qua mới biết bạn thân mình chưa hề tới công ty. Tưởng rằng đối phương thất tình đang ngồi ở nhà uống rượu giải sầu, Diêu Tri Khanh nhanh chóng tới đấy, vô tình phát hiện Từ Thiếu Bạch phát sốt rất cao, cả người ướt nhẹp mồ hôi, gọi mãi chẳng chịu tỉnh. Anh vội vàng đưa bạn mình tới bệnh viện, bác sĩ nói vì dầm mưa quá lâu, đã vậy về nhà còn không chịu uống thuốc nên tình hình mới nghiêm trọng như vậy. Diêu Tri Khanh nhướng mày, vô tình nhớ đến những bức ảnh trên mạng do đoàn làm phim tung ra mà bản thân nhìn thấy thì lập tức hiểu ra mọi chuyện. Người đàn ông thở dài, lắc đầu mắng tên đang nằm bên trong phòng bệnh là tên ngu ngốc. Lúc Từ Thiếu Bạch tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, anh cảm thấy cổ họng đau rát, ngứa ngáy, muốn nói chuyện mà vô cùng khó khăn. Chật vật ngồi dậy, Từ Thiếu Bạch phát hiện bản thân đang ở trong bệnh viện, đúng lúc Diêu Tri Khanh mua ít đồ trở về. Chưa kịp làm gì, Từ Thiếu Bạch đã bị bản thân mắng té tát: "Cậu còn biết đường mở mắt ra à, sao không chết dí luôn đi? Từ Thiếu Bạch, đầu óc cậu trở nên thiếu thông minh từ bao giờ thế? Dầm mưa cả một đêm vì Diệp Chân Chân, cậu thần kinh vừa vừa thôi. Không biết đường mà vào bên trong hả?" Thiệt tình Diêu Tri Khanh rất muốn đập cho cái tên trước mặt mình một trận ra trò. "Tôi sợ cô ấy tới không thấy tôi." Một lúc sau, Từ Thiếu Bạch khàn khàn lên tiếng, gắng gượng rặn ra từng chữ. Anh chỉ cần gặp được Diệp Chân Chân thôi, còn những cái khác mặc kệ đi. Diêu Tri Khanh bật cười chế giễu: "Cậu bớt ảo tưởng giùm tôi, Diệp Chân Chân sẽ không tới đâu. Tối hôm qua cô ta tham dự tiệc với đoàn làm phim cùng Hạ Chi Quang thân thiết cười cười nói nói kìa. Thích thì cậu lên mạng mà nhìn." Cả người Từ Thiếu Bạch bỗng chốc cứng đờ, trong giây lát ánh mắt người đàn ông trở nên vô hồn, huyết mạch đang lưu thông bỗng đình trệ, Từ Thiếu Bạch hoảng hốt siết chặt ga giường. Hôm qua cô ở cùng Hạ Chi Quang ư? Quả đúng là như vậy. Khi Từ Thiếu Bạch lướt Weibo, tình cờ bắt gặp cô đứng cùng Hạ Chi Quang, nụ cười trên môi ngọt ngào tỏa sáng giống ánh mặt trời. Chỉ tiếc rằng hiện tại nó đã thuộc về người khác mất rồi. Tuy nhiên, điều này khiến Từ Thiếu Bạch càng cảm thấy khó chịu hơn, anh chật vật nằm trên giường bệnh, trong đầu toàn là dáng vẻ của Diệp Chân Chân, trái tim ứa máu bị bóp nghẹt lại, khuôn mặt người đàn ông viết rõ hai chữ bất lực. Chứng kiến Từ Thiếu Bạch suy sụp tinh thần nặng nề đến mức độ này, Diêu Tri Khanh hết chịu nổi, đành phải lên tiếng: "Cậu định như vậy cả đời à? Từ Thiếu Bạch, cô ta không cần cậu nữa thì việc gì cậu phải đâm đầu vào. Bỏ đi, duyên phận giữa hai người chắc đã đứt rồi, không còn cơ hội đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]