Chương trước
Chương sau
"Thì sao? Từ tổng, hình như anh đã quên những lời tôi nói lần trước rồi nhỉ? Tránh xa tôi ra, tôi ghét ở gần anh lắm, ô nhiễm không khí. Với cả, tôi nhận ai làm trợ lý thì ảnh hưởng đến anh à?"
Diệp Chân Chân hừ lạnh một tiếng, thẳng thừng đẩy Từ Thiếu Bạch ra thật xa, lườm nguýt đối phương mấy cái. Khóe môi cô nàng giật giật, trên mặt viết rõ hai từ khinh bỉ, nhiều khi muốn vung tay đấm Từ Thiếu Bạch lên bờ xuống ruộng lắm. Cô với anh ta đã chẳng còn quan hệ gì rồi, tới với Thái Hy Tịnh của anh ta đi, mắc mớ gì cứ phải kéo Diệp Chân Chân vào rắc rối giữa hai người bọn họ.
Hơn hết, dù Từ Thiếu Bạch có dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Diệp Chân Chân chỉ cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt thật giả tạo, cô xem thường những thể loại như vậy.
Từ Thiếu Bạch bị mắng, ánh mắt anh thể hiện rõ sự mất mát, cảm xúc hiện tại trong người chả tài nào khống chế được. Bao nhiêu đau khổ, dằn vặt đều hiện rõ trên khuôn mặt Từ Thiếu Bạch. Cho dù thế, Diệp Chân Chân vẫn thản nhiên như bình thường, đó vốn dĩ đâu phải là vấn đề ảnh hưởng đến cô, quan tâm làm gì cho mệt.
Người đàn ông muốn vươn tay chạm vào Diệp Chân Chân, tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch lo rằng cô sẽ tiếp tục nổi giận, chỉ đành an phận: "Không có, anh chỉ hỏi thăm như vậy thôi. Hơn nữa, Diệp tiểu thư, em đừng mặt nặng mày nhẹ với tôi được chứ?" Từ Thiếu Bạch vô cùng khổ cực khi cứ cả ngày bị phân tâm bởi Diệp Chân Chân, đến gần thì cô ghét đến mức hận chẳng thể đạp anh một cước bay thật xa. Nhưng nếu không nhìn thấy cô, Từ Thiếu Bạch lo lắng liên tục, sợ cô gặp chuyện.
Anh chỉ muốn bù đắp toàn bộ sai lầm mà bản thân mình đã gây ra thôi, tuy nhiên, dường như Diệp Chân Chân hay chính là Lê Thanh Tuyết hoàn toàn chẳng cho anh cơ hội. Nhớ đến thái độ dịu dàng cô dành cho mình lúc trước, Từ Thiếu Bạch chỉ ước anh có thể quay về thời điểm đó để Lê Thanh Tuyết phụ thuộc vào một mình anh, chứ người vợ hiện tại của Từ Thiếu Bạch hiện giờ quá mạnh mẽ, quá tự lập mà cũng không để tâm đến anh, Từ Thiếu Bạch bất lực đến mức hai mắt đỏ bừng, sống mũi cay xè.
Anh nên làm gì để cô quay về?
Biết là mọi chuyện khó khăn, tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch chả thể ngờ rằng Lê Thanh Tuyết của hiện tại đã trở nên sắt đá hơn nhiều, đến nói chuyện với cô còn khó chứ đừng nghĩ đến việc tìm mọi cách giành lấy trái tim cô.
"Tôi thích đấy, anh quản nổi tôi à?" Diệp Chân Chân hờ hững nhếch môi: "Tôi không ưa anh chút nào đâu, nên bớt ra vẻ hộ cái. Biến ra xa, đừng làm phiền đến tôi."
Cô xoay người, tính rời đi, chẳng muốn đứng hít chung bầu không khí với Từ Thiếu Bạch nữa thì người đàn ông ấy liền kéo Diệp Chân Chân lại, tha thiết khẩn cầu mở miệng: "Em có thời gian rảnh chứ? Cho anh chút thời gian, anh cần nói chuyện với em về vài việc. Chỉ một lúc thôi, một lúc thôi cũng được. Khi nào em rảnh thì anh đều có thời gian." Chỉ cần em đồng ý thôi.
Dáng vẻ Từ Thiếu Bạch hiện tại vô cùng yếu đuối, khác xa sự oai phong lẫm liệt, lãnh đạm, ngoan cường giống thiên hạ đồn đại. Anh chỉ cần cơ hội nói lời xin lỗi với Diệp Chân Chân thôi, dù cô có chấp nhận hay không cũng chẳng quan trọng, vả lại, Từ Thiếu Bạch muốn chính thức tuyên bố theo đuổi người con gái trước mặt.
"Không!" Diệp Chân Chân tàn nhẫn cất giọng: "Với Từ tổng thì tôi chả bao giờ có thời gian rảnh đâu, dù chỉ một phút. Với cả, giữa hai chúng ta lấy đâu ra vấn đề hay điểm chung gì? Hơn nữa, anh thị sát thì tùy, chỉ cần đừng khiến tôi ảnh hưởng công việc là được." Cô giật mạnh thu yay về, ném cho Từ Thiếu Bạch cái nhìn chán ghét, ghê tởm.
Bày đặt cái gì chứ, Diệp Chân Chân còn tưởng rằng khi biết cô rơi xuống vực sâu kia, Từ Thiếu Bạch phải vui mừng đến mức mở tiệc chứ, bởi cuối cùng thì anh ta và Thái Hy Tịnh đã được ở bên nhau còn gì. Giờ Từ Thiếu Bạch đứng trước mặt cô, phô ra vẻ mặt đau khổ, buồn bã, dịu dàng và đầy hối hận đấy để lừa trẻ con à? Anh ta làm như bản thân yêu cô lắm ấy. Diệp Chân Chân của hiện tại chưa ngu đến mức Từ Thiếu Bạch nói gì cô đều tin sái cổ giống Lê Thanh Tuyết yếu đuối khi xưa.
Hừ.
Diễn trò chứ gì?
Cô chả lạ Từ Thiếu Bạch quá.
Chẳng qua lòng tự trọng của đối phương liên tục bị cô chà đạp nên quay sang làm bộ làm tịch đúng chứ? Cút về với Thái Hy Tịnh giùm cái, bớt khiến cô ngứa mắt đi. Anh ta đứng đây diễn trò cho ai xem?
Cùng lúc đó, Hạ Chi Quang xuất hiện, vẫy tay gọi cô: "Diệp Chân Chân, cô rảnh không, qua đây khớp lời thoại với tôi."
"Ừ biết rồi!" Diệp Chân Chân ra hiệu Hạ Chi Quang chờ chút, sau đó, khẽ cười, đối diện với Từ Thiếu Bạch: "Anh thấy chưa, tôi cần tiếp tục công việc, cảm phiền anh lượn ra chỗ khác cho khuất mắt tôi."
Cô nàng lạnh lùng rời đi, mặc kệ Từ Thiếu Bạch đứng chết lặng tại chỗ, chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại. Cảnh tượng ấy thật quen thuộc làm sao khi trước kia, Từ Thiếu Bạch vì Thái Hy Tịnh mà bỏ rơi Lê Thanh Tuyết, còn hiện tại, vị trí của hai người đã được hoán đổi.
Cả người Từ Thiếu Bạch vô lực ngồi vật vã trên nền đất lạnh lẽo, người đàn ông đưa tay day day thái dương để làm giảm đi cảm giác mệt mỏi trên người. Hơi thở Từ Thiếu Bạch ngày càng nặng nề, trong lòng tràn ngập mùi vị chua xót, đau đớn ăn mòn da thịt anh. Miệng cười nhưng hai mắt đỏ hoe dường như sắp khóc, chỉ biết lắc đầu, cười lớn che giấu nỗi đau.
Giờ đây, ở trước mặt Diệp Chân Chân, anh chỉ là kẻ phiền phức thôi à?
Tuy nhiên, Từ Thiếu Bạch chẳng hề muốn từ bỏ, dù đối phương có hận anh đến tận xương tủy, anh cũng phải làm mọi cách để cô chấp nhận tha thứ, quay trở về bên cạnh mình.
Diệp Chân Chân cùng Hạ Chi Quang thảo luận kịch bản khá hăng say, thân thể hai người dính vào nhau khá sát, tựa như đôi tình nhân vậy đấy. Tuy Diệp Chân Chân không để ý, nhưng những hành động dịu dàng, quan tâm chăm sóc mà Hạ Chi Quang dành cho cô đều lọt hết vào mắt mọi người xung quanh, thỉnh thoảng vài nhân viên còn chọc ghẹo Diệp Chân Chân trong khi cô nàng vô cùng khó hiểu. Từ Thiếu Bạch cũng thấy, anh đương nhiên biết ánh mắt Hạ Chi Quang đối với Diệp Chân Chân chẳng bình thường chút nào, anh ghen tị, căm ghét muốn tách hai người họ ra nhưng làm như vậy Diệp Chân Chân kiểu gì chả tức giận, nên ai kia chỉ đành nhịn xuống, trơ mắt nhìn cô gái mình thích thân thiết với người đàn ông khác.
Thống nhất lời thoại với nhau xong xuôi, Hạ Chi Quang dịu dàng hỏi Diệp Chân Chân dù vẻ mặt luôn lãnh đạm: "Cô đói chưa? Tôi mời cô ăn cơm nhé!"
"Cũng được." Diệp Chân Chân chau mày suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao cô đang tính tìm nơi nào không có mặt Từ Thiếu Bạch cho thoải mái.
Đương nhiên cô nhận ra Hạ Chi Quang trong suốt thời gian quay phim chung có nhiều hành động quan tâm đặc biệt dành cho mình, tuy nhiên, Diệp Chân Chân chỉ nghĩ rằng anh đang ga lăng với phái nữ thôi, ai Hạ Chi Quang đều đối xử như vậy.
Hai người cùng nhau đi ăn cơm.
Nhưng phiền phức từ đâu bỗng nhiên rơi xuống, trên Weibo, blogger nào đó bỗng tung ra ảnh Hạ Chi Quang cùng Diệp Chân Chân đi riêng mà không có nhân viên, khẳng định hai người đang hẹn hò, dân mạng đang ăn dưa được phen chấn động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.