"Ê, cái gì em cũng nên bình tĩnh chút nha! Trông em nguy hiểm quá rồi đấy!" Thác Hựu Duy tim đập bình bịch như muốn nhảy ra ngoài, anh hết hồn hết vía, sợ hãi Diệp Chân Chân thật sự ra tay quá nặng sẽ hại đến mạng người, với cô gái trước mặt dễ lắm. Từ Thiếu Bạch còn bị Diệp Chân Chân một cước đạp bay cơ mà. Thái Hy Tịnh quả này niệm luôn. Người con gái phẩy tay, nháy mắt: "Anh yên tâm, em tự biết chừng mực. Nhiều nhất chỉ là ngồi xe lăn hết đời thôi." Diệp Chân Chân nửa đùa nửa thật dọa anh chàng quản lý mặt mũi tái xanh. "..." Trông em vui dữ thần ha. Anh đến phục cưng luôn rồi! Đang định hỏi kế hoạch cụ thể mà Diệp Chân Chân dự tính thì chuông điện thoại cô vang lên. Cầm lấy máy, là Tần Bách Hoàn. Thác Hựu Duy tự biết thân biết phận mà rời khỏi nhà Diệp Chân Chân nhường không gian cho sếp tránh việc bản thân bị trừ lương, tới lúc đó anh khóc tiếng mán luôn á. Tần Bách Hoàn sau khi nghe được thanh âm ở đầu dây bên kia liền hỏi han: "Hiện giờ em ổn chứ? Có cần anh giúp gì thì em cứ nói. Nhớ bảo vệ bản thân an toàn, thỉnh thoảng mấy kẻ khùng điên trên mạng hay làm ra mấy trò ngớ ngẩn lắm." Nghe giọng chứng tỏ người đàn ông thật sự vô cùng quan tâm đến Diệp Chân Chân. "Em ở bên này ổn mà. Anh đừng lo quá." Cô nàng cười hì hì: "Chuyện trên mạng, anh đừng nhúng tay vào, em sẽ tự giải quyết. Kẻ nào động vào em, em quyết không bỏ qua. Cụ thể là gì thì em đã tính hết cả rồi, chờ thời cơ thích hợp thôi." Khóe môi Diệp Chân Chân bất giác cong vút, ánh mắt tràn ngập suy tính. Hừ! Thái Hy Tịnh cứ cho rằng cô chẳng thể làm gì cô ta bởi địa vị thấp kém à? Rất xin lỗi, cô ta quá sai lầm rồi! Diệp Chân Chân kiên quyết bảo vệ bản thân mình đến cùng, ai dám động vào cô, cô sẽ trả lại kẻ đó kết cục chẳng thể nào thảm hơn. Cô chả yếu đuối như hiện tại Thái Hy Tịnh đang nghĩ đâu, hãy chờ đòn phản kích đến từ Diệp Chân Chân đi. Với cả, có một bài dùng đi dùng lại suốt bao nhiêu năm liên tục bộ không chán hả? Diệp Chân Chân xem đến buồn ngủ rồi. Trước kia Thái Hy Tịnh dùng cách này khiến cô ám ảnh, tuy nhiên, thời thế thay đổi, nó hoàn toàn vô hiệu đối với Diệp Chân Chân. Tần Bách Hoàn thời dài: "Ừ! Anh nghe theo em, chỉ là nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nghe chưa? Đợi đến lúc anh về mà thấy em sụt mất cân nào thì biết tay anh đấy." Anh hắng giọng nhắc nhở, sợ rằng Diệp Chân Chân bỏ bê mình, cô nàng ấy chỉ biết lao đầu vào công việc thôi. Chăm sóc cho Diệp Chân Chân suốt mấy năm vừa qua, Tần Bách Hoàn quá rõ đối phương tính cách ra sao rồi. "Được rồi mà!" Diệp Chân Chân đưa tay đỡ trán, khóc không thành tiếng: "Anh, em lớn rồi, tự biết lo liệu, anh đừng có suốt ngày lảm nhảm bên tai em như hát cải lương như vậy chứ!" Nghe riết thấy mệt ghê! Nhiều khi cô muốn đấm Tần Bách Hoàn một trận cho anh bớt nói thật sự. Người gì đâu mà… Mặt mũi Tần Bách Hoàn sa sầm: "Nếu em chịu nghe lời thì anh đâu cần nói nhiều đến vậy!" "Anh em sao rồi?" Diệp Chân Chân sợ bị nghe cải lương, vội vàng đánh trống lảng: "Em nghe nói anh ấy sắp về đây phụ trách chi nhánh công ty cơ mà nhỉ? Gọi điện không thèm nghe, anh biết ông anh trai em đang tính làm gì chứ?" Người đàn ông nhếch môi, đưa tay vuốt tóc, mở miệng: "Cậu ta đến anh cũng có thèm gặp đâu. Nhưng theo những gì anh biết, tên nhóc thối tha ấy đang hoàn thành nốt dự án quan trọng rồi mới trở về. Khi ấy, vừa hay anh cũng có việc. Tiểu Chân Chân, chúng ta sắp gặp nhau rồi đấy, em mong chờ không?" Tần Bách Hoàn bắt đầu dở trò trêu ghẹo. Chọc Diệp Chân Chân chính là thú vui bao nhiêu năm nay của anh. "Hờ hờ! Vui chứ, rất vui là đằng khác!" Khóe môi Diệp Chân Chân giật giật, miễn cưỡng nhấn mạnh từng chữ. Đương nhiên là vui, chỉ là chữ vui nằm ở trong ngoặc kép thôi. Dám gọi cô là tiểu Chân Chân, Tần Bách Hoàn về đây chắc chắn biết tay cô, Diệp Chân Chân thề đấy.. Đừng tưởng bạn thân với anh trai cô thì cô nể nhá! Như đứa trẻ con vậy. Diệp Chân Chân thật ra còn một người anh trai đang ở nước ngoài phụ trách công việc gia đình, tuy miệng lúc nào cũng nói mấy lời ghét bỏ, đuổi cô đi nhưng anh ấy cực kỳ yêu thương người em gái này. Chỉ cần Diệp Chân Chân muốn gì, vị anh trai phát cuồng em gái kia chắc chắn đem về cho cô, dù hái cả sao trên trời xuống. Có ông anh hết nước chấm, chỉ là nhiều lúc cũng cạn lời lắm. Tần Bách Hoàn còn định nói gì, tuy nhiên, Diệp Chân Chân nhanh chóng cướp lời: "Thôi, em mệt, đi nghỉ đây nhé! Anh bận gì cứ làm tiếp đi. Bye bye!" Sau đó cúp máy với ánh mắt hiểu rõ hồng trần, cô thừa biết tiếp theo Tần Bách Hoàn kiểu gì cũng giáo huấn bản thân một trận. Người đàn ông thở dài đầy bất lực khi âm thanh tút tút tút vang lên liên tục bên tai. Tần Bách Hoàn cảm thấy, đúng là anh em giống nhau, tùy hứng từ trong máu, đã thế còn phũ vô cùng nữa. Chỉ tại tên nhóc thối tha kia bắt anh để mắt đến Diệp Chân Chân hai tư trên bảy, không thì anh mặc xác cô từ lâu ấy chứ. Hời hợt vài phút, Tần Bách Hoàn khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, để lộ cặp chân mày sắc bén. Anh gọi người vào phòng làm việc, ra lệnh: "Cậu cử người sang bên đấy điều tra kỹ mọi chuyện xảy ra cho tôi. Hơn nữa, phái thêm mấy vệ sĩ bảo vệ Diệp Chân Chân, những kẻ đụng tới em ấy tùy ý xử lý. Khởi hành luôn trong đêm nay." Dám bắt nạt bảo bối trong lòng anh à, cứ chờ đấy, Tần Bách Hoàn bắt chúng trả giá thật đau đớn dù biết Diệp Chân Chân một khi đã ra tay thì vô cùng đáng sợ. "Rõ thưa ông chủ!" Thuộc hạ nhận lệnh, lập tức cử người đến nơi Diệp Chân Chân đang sống. Mọi chuyện liên quan đến Diệp Chân Chân đang dần hạ nhiệt, tuần sau cô sẽ gia nhập đoàn làm phim, nhưng trước khi thực hiện việc quan trọng, Diệp Chân Chân muốn giải quyết mọi thứ triệt để. Sáng nay, cô dậy cực kỳ sớm, ăn mặc chỉnh trang với phong cách yêu thích, ngay lập tức khởi hành đi tìm Thái Hy Tịnh tính sổ. Đeo cặp kính râm cùng bộ áo vest da đen thẫm càng tôn lên khí chất ngầu lòi trên người Diệp Chân Chân. Cô tới công ty Từ Thiếu Bạch, bởi khả năng cao Thái Hy Tịnh ở đây, bởi nơi này có hậu thuẫn chống lưng cho cô ta. Vừa vào, Diệp Chân Chân lạnh lùng tháo kính xuống, hỏi nhân viên: "Thái Hy Tịnh đang ở đâu? Dẫn tôi đến gặp cô ta." "Cái đó… cho hỏi cô có hẹn… hẹn trước không ạ?" Cô chau mày: "Thái Hy Tịnh là cái thá gì mà phải hẹn trước? Cô ta càng ngày càng ảo tưởng về bản thân mình rồi đấy à?" Diệp Chân Chân cười khinh bỉ, cô ta nghĩ mình là ông to bà lớn hả? Bày đặt! À mà quên! Thái Hy Tịnh đằng nào mà chả trở thành bà chủ ở đây. "Em… Diệp Chân Chân… em làm gì ở đây?" Từ Thiếu Bạch vô tình ghé qua, phát hiện cô tới đây thì cực kỳ vui mừng, cho rằng Diệp Chân Chân đến tìm mình. Cô nàng liếc Từ Thiếu Bạch bằng nửa con mắt, hời hợt hỏi: "Thái Hy Tịnh đang ở đâu? Gọi cô ta ra đây! Đừng để tôi ra tay đập nát cái công ty này." Diệp Chân Chân chẳng dọa đâu, cô làm thật đấy. "Em tìm Thái Hy Tịnh làm gì? Nguyên nhân là vụ việc trên Weibo hả?" "Liên quan gì đến anh? Từ tổng, anh quá phận rồi! Tôi tìm Thái Hy Tịnh chứ đâu phải anh!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]