"Thiếu Bạch… em chỉ là…" Lê Thanh Tuyết giật mình, tim như muốn thót ra ngoài, đôi mắt run rẩy hướng về người đàn ông đang lẳng lặng bước đến gần mình kia. Trong lòng không tránh khỏi căng thẳng, Lê Thanh Tuyết hít một hơi thật sâu, gắng gượng rặn ra từng chữ: "Em chỉ vào đây để tìm kiếm câu trả lời cho vài thắc mắc thôi."
Người con gái trực tiếp lật bài ngửa.
Thiết nghĩ, cô cùng với Từ Thiếu Bạch nên có một buổi nói chuyện sòng phẳng với nhau, giải đáp hết những hoài nghi mà Lê Thanh Tuyết đang gặp phải. Mong rằng sẽ chẳng như những gì cô nghĩ. Chứ trông thấy những bức ảnh của người thiếu nữ đang nằm rải rác trên sàn nhà do Lê Thanh Tuyết bất cẩn làm rơi xuống vì bị Từ Thiếu Bạch dọa cho sợ thì cô lại liên tục cảm thấy thấp thỏm.
Từ Thiếu Bạch nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng quét qua nơi Lê Thanh Tuyết đang đứng, cuối cùng dừng ở mấy tấm hình bị cô lôi ra kia. Hai tay đút vào trong túi, khóe môi bất giác giương cao: "Sống thoải mái như vậy thì em thắc mắc cái gì? Tôi đã từng cảnh cáo em, tốt nhất nên an phận một chút. Lê Thanh Tuyết, đừng nói rằng em đã quên rồi đấy. Em biết tôi ghét nhất là bị người khác can thiệp mà."
Luồng sát khí dày đặc tỏa ra từ trên người Từ Thiếu Bạch khiến sống lưng Lê Thanh Tuyết lạnh toát, hai bả vai yếu ớt bỗng chốc run lên cầm cập, sắc mặt cô nàng trắng càng thêm trắng, đôi chân mềm nhũn thiếu chút nữa đã ngã khuỵu xuống dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-the-than-chong-cu-anh-khong-xung/279160/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.