Chương trước
Chương sau
Lúc này Thẩm Lệ mới tin lời Tiêu Văn nói.
Tinh thần Tiêu Văn đã bị cô làm cho sụp đổ, cũng không còn sức lực biên soạn lời nói dối lừa cô nữa.
Thẩm Lệ cướp lấy điện thoại di động của Tiêu Văn, xóa bộ toàn bộ ảnh và video mà Tiêu Văn vừa quay chụp trong điện thoại di động.
Sau đó, cô rủ mắt đối mặt với ánh mắt không cam lòng của Tiêu Văn.
Cô mặt đối mặt với Tiêu Văn, nở một nụ cười, trong ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Văn, lấy điện thoại di động đánh cô ta ngất xỉu.
Sau đó, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ném mạnh điện thoại di động xuống đất, nhưng chất lượng điện thoại này cũng khá tốt, không dễ dàng bị ném hỏng như vậy, cô ném nhiều lần trong nhà vệ sinh mới ném hỏng điện thoại di động.
Sau đó nhặt điện thoại bể nát ném vào trong bồn cầu.
Tiếng xả nước của bồn cầu hơi lớn khiến cô không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.
Chờ đến khi cô nhận ra sau lưng có người, sau gáy đã đau nhói, toàn bộ trước mắt cô chợt tối sầm.
Mãi đến khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô cũng không nhìn thấy người đánh ngất mình là ai.
....
Tích...
Khi Thẩm Lệ tỉnh lại, đầu tiên là nghe thấy âm thanh của máy móc.
Âm thanh này cũng không xa lạ gì, khi cô quay phim hiện đại, bị thương nằm viện, sau khi tỉnh lại chính là cảnh tượng như vậy, đầu tiên chính là nghe thấy âm thanh của máy móc.
Mở mắt ra là một màu trắng xóa.
“Thẩm Tiểu Lệ!” Giọng nói Cố Tri Dân vang lên phía trên đỉnh đầu.
Cả người anh đều tiến lại gần, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt đỏ như mắt thỏ.
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào anh ta, phát hiện dáng vẻ này của anh ta xấu quá, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ lại xem vì sao mình lại thích anh ta nhiều năm như vậy.
Cô không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Cố Tri Dân.
Trong lòng Cố Tri Dân căng cứng, sợ hãi không chịu được, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, khẽ hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Thoạt nhìn dáng vẻ vội vã cuống cuồng có hơi ngốc nghếch.
Thẩm Lệ nghiêng đầu, lại bị đau mà hừ lạnh một tiếng.
Cô nói: “Hơi nhức đầu.”
“Đau đầu?” Cố Tri Dân lập tức ấn chuông đầu giường gọi bác sĩ đến.
Thẩm Lệ lại khẽ cử động đầu, thấy cảm giác đau này rõ ràng hơn, cau mày hỏi: “Em sao vậy? Không phải em và Diệp Chi cùng đi hiệu sách mua sách cho Hạ Hạ à? Sao lại vào bệnh viện rồi?”
Biểu cảm trên mặt Cố Tri Dân lập tức đông cứng lại.
Biểu cảm thay đổi rất nhỏ bé, nhưng vẫn bị Thẩm Lệ phát hiện: “Xảy ra chuyện gì?”
Rất nhanh sắc mặt Cố Tri Dân đã khôi phục lại như thường, khẽ mỉm cười: “Không sao, anh đi xem bác sĩ đến chưa.”
Anh ta đứng dậy, lại như không yên tâm, liếc nhìn Thẩm Lệ kỹ càng, dặn dò: “Anh sẽ quay lại ngay.”
Thẩm Lệ tỏ vẻ như đang nhìn một kẻ ngốc.
Cố Tri Dân lại bật cười.
Khi quay lưng đi ra ngoài, biểu cảm trên mặt anh ta lập tức biến mất không còn chút gì, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Ra đến ngoài cửa thì nhìn thấy bác sĩ đang vội vàng bước đến.
Nhìn thấy Cố Tri Dân, bác sĩ dừng lại: “Ngài Cố.”
Cố Tri Dân giơ ngón trỏ lên môi, làm động tác ra hiệu im lặng, đi sang bên cạnh, ra hiệu bác sĩ đi theo.
Cách phòng bệnh xa một chút, sau khi xác nhận Thẩm Lệ trong phòng chắc chắn không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, Cố Tri Dân mới lên tiếng nói: “Kiểm tra xong thì đi luôn, không cần nói nhiều, cũng không cần nhắc đến việc vì sao cô ấy lại bị thương.”
Mặc dù bác sĩ nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu: “Hiểu rồi.”
Đây là một bệnh viện tư nhân, đối với yêu cầu hợp lý của khách hàng, tất nhiên đồng ý vô điều kiện.
“Đi vào đi.” Cố Tri Dân khẽ giơ tay, ra hiệu bác sĩ có thể đi vào kiểm tra cho Thẩm Lệ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.