Chương trước
Chương sau
Cố Mãn Mãn nhìn vào mắt Thẩm Lệ rồi lập tức nở nụ cười: “Chị tiểu Lệ, chị với tổng giám đốc Cố bàn bạc xong rồi à?!”
Kha Trật thu lại ánh mắt với vẻ mặt nghiêm túc.
Cả hai người đều vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Thẩm Lệ cảm thấy họ đã nghe thấy những gì cô và Cố Tri Dân vừa nói ở cửa.
Nghe thấy thì… nghe thấy thôi.
Cô nghĩ rằng ngày nào mình cũng thật xinh đẹp.
Thẩm Lệ nói: “Bàn bạc xong rồi.”
Cố Tri Dân bước đến, cốc vào đầu Cố Mãn Mãn: “Dùng giải pháp tốt nhất đi.”
Cố Mãn Mãn sờ sờ đầu: “Tổng giám đốc Cố, xin anh hãy tôn trọng nữ nhân viên chuyên nghiệp, ưu nhã một chút. Hành vi như cốc đầu người khác thế này, tôi nghĩ sau này anh đừng nên tái phạm nữa.”
“Ồ, giờ kiêu ngạo rồi, cốc đầu một cái cũng không được?” Cố Tri Dân xoè tay: “Trả tiền.”
“…”
Cố Mãn Mãn quay đầu lại nhìn Thẩm Lệ: “Chị tiểu Lệ, chị dạy dỗ anh trai em đi.”
Cố Tri Dân liếc mắt nhìn Cố Mãn Mãn, tới bên Thẩm Lệ rồi nhìn Cố Mãn Mãn qua cô với vẻ mặt khiêu khích: “Châm ngòi ly gián tụi anh phải không?”
Thẩm Lệ quay đầu nhìn Cố Tri Dân, giọng điệu không nhẹ không nặng: “Cố Tri Dân, anh là học sinh tiểu học à?”
Cố Tri Dân: “Hả?”
Thẩm Lệ: “Thật là ngây thơ và nhàm chán, không có việc gì làm lại đi kiếm chuyện.”
Thẩm Lệ bỏ lại câu này rồi mặc kệ Cố Tri Dân, sải bước về phía trước.
Cố Tri Dân dừng lại tại chỗ nửa giây, sau đó quay đầu nhìn Kha Trật đang cố gắng nhịn cười thì nói: “Kha Trật, cậu dám cười ra tiếng thì hôm nay cậu chết chắc rồi.”
Kha Trật đưa tay ấn lên cơ má đau nhức vì nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Tổng giám đốc Cố yên tâm, tôi nhất định sẽ không cười ra tiếng.”
Bình thường ở công ty, Cố Tri Dân và Thẩm Lệ rất ít khi giao tiếp, khi có nói gì với nhau thì ngoài giọng điệu kinh doanh, còn có thể là hiện trường vụ nổ thùng thuốc súng.
Đây là lần đầu tiên Kha Trật thấy Cố Tri Dân và Thẩm Lệ trò chuyện với nhau một cách hoà hợp như vậy, đàn ông đang yêu có khác.
Cô Thẩm nói đúng, quả thật rất ngây thơ.
Cố Tri Dân cười khẩy: “Không muốn tiền thưởng cuối năm à?”
Kha Trật lập tức ngậm miệng, nhìn thấy Thẩm Lệ đã biến mất ở góc hàng lang thì tới gần Cố Tri Dân, nói: “Đã có manh mối về người phát tán video 500G của Tiêu Văn rồi ạ.”
Mắt Cố Tri Dân lập tức trở nên sắc bén: “Hội nghị kết thúc rồi nói.”
Sau khi biết Tiêu Văn vẫn đang quấn lấy làm phiền Thẩm Lệ, anh đã yêu cầu Kha Trật làm chút hành động mờ ám nho nhỏ để Tiêu Văn hoàn toàn rời khỏi Thành phố Hà Dương.
Nhưng không ngờ, Tiêu Văn còn chưa đi thì đã xảy ra sự cố video 500G, còn kéo cả Thẩm Lệ vào.
Khi Cố Tri Dân và Kha Trật bước vào phòng họp thì Thẩm Lệ và Cố Mãn Mãn đã ngồi vào vị trí.
Cố Tri Dân đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ quay đầu lại liếc nhìn anh, Cố Tri Dân không để ý đến cô, nhưng lại nắm lấy tay cô ở dưới bàn hội nghị, Thẩm Lệ không rút ra được.
“Hôm nay tôi gọi mọi người tới họp, mọi người cũng đều biết là lý do gì, nhân lúc mọi người đều có mặt ở đây, tôi có vài điều muốn nói.”
Lúc này Cố Tri Dân mới quay đầu nhìn Thẩm Lệ, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú: “Nhà tôi và Thẩm Lệ đã qua lại nhiều đời, lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tình bạn cũng đã gần 30 năm.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng họp đều ngạc nhiên, bắt đầu nhìn nhau nhỏ giọng bàn tán.
Trước đây những người trong nội bộ công ty Thịnh Hải chỉ biết Thẩm Lệ và Cố Tri Dân dường như có quen biết, nhưng không ngờ lại có quan hệ sâu sắc đến vậy.
Có người lên tiếng hỏi: “Vậy chẳng phải là thanh mai trúc mã sao?”
Khoé mắt Cố Tri Dân mang ý cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Ừm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.