Chương trước
Chương sau
Giang Vũ Thừa thở phào nhẹ nhõm, lúc này Cố Tri Dân mới kề vai sát cánh cùng anh đi vào trong.
Trong nhóm bạn thuở nhỏ, Giang Vũ Thừa là người thân với anh nhất, nhưng vì anh ta luôn chạy tới khắp nơi trên thế giới, nên rất khó gặp mặt, giờ gặp lại anh ta, trong lòng Cố Tri Dân vẫn rất vui.
Hai người Thẩm Lệ và Quý Vãn Thư bị tụt lại phía sau.
Thấy Cố Tri Dân và Giang Vũ Thừa đã vào phòng bao rồi, Quý Vãn Thư mới chặn đường Thẩm Lệ.
“Cô cũng muốn đánh nhau với tôi à?” Thẩm Lệ đã bắt đầu xắn tay áo rồi.
Bàn về đánh nhau, chắc chắn Quý Vãn Thư không phải là đối thủ của cô.
Quý Vãn Thư mặt lạnh nói: “Thẩm Lệ, rốt cuộc cô có ý gì?”
“Cô nói rõ ra xem nào, có chuyện gì thì nói hết một lần đi.” Thẩm Lệ khoanh tay trước ngực, nhàn nhã nhìn Quý Vãn Thư.
Quý Vãn Thư chất vấn: “Chẳng phải cô đã từ bỏ Cố Tri Dân rồi ư?”
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm cô ta, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi nói câu đó hồi nào thế?”
“Lúc ở trường quay, cô bảo tôi thử đi tỏ tình với Cố Tri Dân xem, rõ ràng lúc đó cô đã từ bỏ anh ấy rồi, giờ cô lại không cho tôi tới gần anh ấy, cô đang lo lắng chuyện gì thế?”
Nhắc tới chuyện này, Quý Vãn Thư lại tràn đầy tức giận.
Không dễ gì cô mới chuẩn bị ổn thỏa, lúc cô quyết định đi thử một chút, thì lan truyền tin tức Cố Tri Dân có bạn gái, hơn nữa còn đang mang thai con anh.
Quý Vãn Thư cũng là người sĩ diện, Tiêu Văn đã mang thai con Cố Tri Dân rồi, nếu cô chen vào, chẳng phải sẽ thành người thứ ba ư, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe, cô vẫn muốn lăn lộn trong giới này.
Không dễ gì mới có tin tức liên quan đến chuyện, đứa bé Tiêu Văn đang mang không phải con Cố Tri Dân, cô lại dấy lên hy vọng.
Quỹ Vãn Thư cảm thấy, cô và Cố Tri Dân đã quen nhau nhiều năm như vậy, mặc dù không thân thiết như anh và Thẩm Lệ, nhưng tốt xấu gì cũng có nền tảng tình bạn nhất định, có thể anh sẽ dễ dàng chấp nhận cô hơn.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này, Thẩm Lệ lại nhảy ra, nghe hàm ý cô ta, rõ ràng chưa có ý định từ bỏ Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ mỉm cười: “Cô lo lắng chuyện gì thì tôi lo lắng chuyện đấy.”
“Cô...” Quý Vãn Thư chỉ vào cô: “Cô lật lọng!”
“Tôi chỉ nghĩ thông suốt lại thôi.” Thẩm Lệ nắm lấy ngón tay đang chỉ mình của Quý Vãn Thư: “Cho dù tôi lật lọng thì sao? Cô có thể làm gì tôi?”
Thẩm Lệ hừ lạnh, rồi hất tay Quý Vãn Thư ra, vòng qua người cô ta đi vào phòng bao.
Giang Vũ Thừa là người thích náo nhiệt, nên phòng bao có không ít người, đều là người quen với nhau nhưng vì lâu rồi không tụ họp, nên Thẩm Lệ không nhớ ra nhiều cái tên.
Cô vừa tiến vào đã ngồi cạnh Cố Tri Dân ngay.
Mặc dù Thẩm Lệ không nhớ ra nhiều cái tên, nhưng mấy người này đều biết cô, cũng biết cô có quan hệ thân thiết với Cố Tri Dân, nên việc cô ngồi cạnh anh không làm người khác ngạc nhiên.
Cố Tri Dân đưa ly nước trái cây cho Thẩm Lệ, rồi hỏi nhỏ bên tai cô: “Sao giờ em mới vào?”
“Em bận nói chuyện đời với cô Quý.” Thẩm Lệ từ tốn nói, rồi đưa ly nước trái cây lên miệng nhấp một hớp, sau đó nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đây là thứ gì vậy? Đã ra ngoài chơi rồi còn uống thứ này à?”
Dứt lời, Giang Vũ Thừa chạy tới ngồi cạnh Thẩm Lệ, rồi liếc nhìn ly nước trái cây trong tay cô: “Ơ, em uống thứ gì vậy, em vẫn là bé gái tám tuổi không thể uống rượu à? Tối nay mọi người đều không say không về đó!”
Giang Vũ Thừa dứt khoát cướp ly nước trái cây trong tay Thẩm Lệ, rồi đổi một ly rượu cho cô: “Em uống cái này đi.”
Thẩm Lệ lén nhìn Cố Tri Dân, vì ánh sáng không tốt, mặt anh lại ẩn trong bóng tối nên cô không nhìn thấy rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.