Chương trước
Chương sau
Cố Tri Dân rất không hài lòng với hành động không công khai này của Thẩm Lệ, nhưng anh không thể oán hận cô.
Ai đã làm một Thẩm Lệ nhiệt tình cởi mở như vậy biến mất chứ? Tất nhiên là anh chứ không phải ai khác.
Cuối cùng, Giang Vũ Thừa vẫn đặt chỗ ở Kim Hải.
Theo lời Giang Vũ Thừa nói, trong toàn bộ thành phố Hà Dương này, chỉ có Kim Hải mới xứng với mặt mũi cậu chủ Giang như anh.
Buổi tối, Thẩm Lệ tự lái xe đến Kim Hải.
Cô đỗ xe ở bãi đậu xe, vừa bước xuống xe đã thấy Cố Tri Dân đứng trước mặt mình rồi.
Thẩm Lệ nhìn xung quanh: “Anh chui ra từ đâu thế?”
Ban nãy khi cô lái xe tới đây, không hề nhìn thấy Cố Tri Dân mà.
Cố Tri Dân xoay người, chỉ vào chiếc xe đang đậu đối diện.
Thẩm Lệ nhìn qua đó, thì thấy biển số xe quen thuộc, hóa ra là xe Cố Tri Dân đậu ở đây, thảo nào lúc nãy cô chạy tới không thấy anh đâu.
Có lẽ Cố Tri Dân nhân lúc cô đậu xe đã đi tới đây.
Thẩm Lệ vừa khóa xe vừa hỏi anh: “Anh đợi em lâu chưa?”
“Anh cũng mới tới thôi.” Cố Tri Dân mỉm cười, ánh mắt dán chặt lên người cô.
Thẩm Lệ quay mặt qua một bên, vươn tay vén mấy sợi tóc bên tai: “Sau khi tiến vào, anh biết mình nên nói gì đúng không?”
Vẻ mặt Cố Tri Dân không tình nguyện: “Chúng ta tình cờ gặp nhau ở cửa.”
Người có thể làm Cố Tri Dân tủi thân làm theo thế này, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn dáng vẻ này của Cố Tri Dân, Thẩm Lệ lại tìm về cảm giác lúc trước, hoài niệm về cảm giác rất không phúc hậu.
Hoài niệm khi đó, cô ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng Cố Tri Dân vẫn dung túng cô.
“Chúng ta đi thôi.” Thẩm Lệ chủ động nắm tay anh.
Vẻ mặt không vui của Cố Tri Dân tan biến trong nháy mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ngay, anh nắm ngược lại tay Thẩm Lệ, rồi nhỏ giọng căn dặn: “Đợi lát nữa vào trong, em phải ngồi cạnh anh, cách xa tên Giang Vũ Thừa kia một chút...”
Trước đây tên Giang Vũ Thừa kia luôn khen Thẩm Lệ xinh đẹp, còn nói không ai đẹp bằng cô.
Mặc dù Cố Tri Dân cũng nghĩ thế, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc, anh cảm thấy Giang Vũ Thừa có ý đồ quấy rối Thẩm Lệ.
Thẩm Tiểu Lệ nhà anh xinh đẹp như vậy, ai nhìn mà không thích chứ?
Lúc ra khỏi thang máy, Thẩm Lệ buông tay Cố Tri Dân ra, hai người một trước một sau đi vào phòng bao.
Cửa phòng bao không đóng chặt, lúc Thẩm Lệ gần tới cửa phòng bao, thì nghe thấy tiếng khóc la inh ỏi ở bên trong. Cô quay đầu nói với Cố Tri Dân: “Giờ chúng ta rời đi có lẽ vẫn còn kịp.”
Nhưng một giây sau, Quý Vãn Thư đã ra khỏi phòng bao, rồi nhìn thấy họ.
“Hai người đến rồi à!” Ngoài miệng Quý Vãn Thư nói là “hai người”, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cố Tri Dân, hai mắt sáng lên.
Thẩm Lệ đi tới một bước, cố ý chặn trước mặt Cố Tri Dân, rồi nhìn Quý Vãn Thư: “Đúng thế.”
Đáy mắt Quý Vãn Thư thoáng qua tia bất mãn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không lộ ra chút sơ hở: “Mọi người đều tới rồi, đang đợi hai người đấy.”
Lúc này Thẩm Lệ mới nhấc chân đi vào.
Quý Vãn Thư đứng im tại chỗ, rõ ràng đang đợi Cố Tri Dân đi sau Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhìn thấu tâm tư của cô ta, nên lúc đi ngang qua Quý Vãn Thư, cô kéo cánh tay cô ta, nở nụ cười vô cùng cứng nhắc: “Đã lâu không gặp Quý Vãn Thư.”
Trong lòng Quý Vãn Thư nổi giận, nhưng trước mặt Cố Tri Dân, cô không tiện hất tay Thẩm Lệ ra, đành phải phối hợp tươi cười: “Đúng vậy, gần đây cô không nghỉ ngơi tốt đúng không, tôi thấy tình trạng da cô hơi xấu đó.”
Từ từ đâm một nhát dao là thủ đoạn quen thuộc của Quý Vãn Thư.
Nhưng Thẩm Lệ lại thích nói thẳng: “Công việc của cô cũng rất bận rộn đúng không, mệt đến mức khóe mắt cũng có thêm mấy nếp nhăn này, lớn tuổi rồi thì nên chú ý đến sức khỏe.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.