Chương trước
Chương sau
Thẩm Lệ hờn dỗi mà trừng Cố Tri Dân một cái: “Vậy anh cũng thật phí tâm tư cho cái chương trình này a.”
“Hết cách, chương trình do Đình Kiên đầu tư mà, vẫn nên ủng hộ một chút.” Cố Tri Dân lại lộ ra cái nụ cười hờ hững như lúc bình thường.
“Đưa đồ cho tôi đi.” Ánh mắt của Thẩm Lệ rơi trên chiếc túi mà Cố Tri Dân đang xách trên tay.
Chiếc túi này là túi mà mẹ Cố hay dùng để đựng đồ, còn là do Thẩm Lệ mua giúp bà nữa, Cố Tri Dân đến đây tìm cô, chắc chắn là mẹ Cố lại làm gì cho cô rồi.
“Điểm tâm mẹ tôi làm.” Cố Tri Dân liếc mắt nhìn cái túi trên tay mình, đưa cho Thẩm Lệ: “Tôi còn không có nữa, chỉ có một mình em thôi, có thể em mới là con gái ruột của mẹ tôi đó.”
“Cảm ơn mẹ Cố giùm tôi.” Thẩm Lệ nhận lấy cái túi.
Píp---
Cố Mãn Mãn lái xe đến, bóp kèn ra hiệu Thẩm Lệ có thể lên xe rồi.
“Tôi đi trước đây.”
Thẩm Lệ vừa định quay người thì nghe thấy Cố Tri Dân vội vàng nói một tiếng: “Đợi đã.”
“Còn chuyện gì sao?” Thẩm Lệ hỏi anh.
Còn chuyện gì nữa?
Chẳng qua chỉ là không biết lần sau là khi nào mới được gặp Thẩm Lệ, hơn nữa lòng nhẫn nại của Thẩm Lệ hôm nay cũng đặc biệt tốt, cho nên muốn nói thêm vài câu với Thẩm Lệ hơn mà thôi.
Cố Tri Dân đột nhiên nhớ ra: “Nghe nói em ký quảng cáo với Dị Kiền rồi?”
“Phải, anh mới biết sao?” Thẩm Lệ nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc.
“Tiềm lực của Dị Kiền không tệ, ông chủ cũng rất trẻ, trước đây bọn họ không có làm quảng cáo, sao lại đột nhiên tìm tới em, nghe nói phí quảng cáo còn giảm giá nữa.” Cố Tri Dân càng nói, càng cảm thấy không đúng.
Bây giờ anh đã không còn trực tiếp quản chuyện của Thẩm Lệ nữa, chuyện cô và Dị Kiền ký quảng cáo cũng là sau này có báo cáo anh mới biết được, lúc đó chỉ là liếc mắt nhìn một cái, đầu óc Cố Mãn Mãn tuy trông không được có ích lắm, nhưng làm việc cũng rất đáng tin cậy.
Sau này anh mới biết ngay cả phí quảng cáo cũng bị giảm, chuyện này không còn đơn giản như vậy nữa.
“Anh nói cái này à, ông chủ của Dị Kiền đã giúp qua tôi, tôi giảm phí quảng cáo cho anh ta coi như là cảm ơn.”
Thẩm Lệ thoải mái cởi mở mà nói thật, ngược lại lại khiến Cố Tri Dân có chút cảm giác như bản thân mình là tiểu nhân vậy.
Mà Đào Triển Minh đã giúp Thẩm Lệ cái gì, trong lòng Cố Tri Dân rất rõ.
Lúc đó, chuyện của Thẩm Lệ và Tiêu Văn vô cùng om sòm, anh cũng tra ra được lúc đó xe của Đào Triển Minh đậu ở đó, nhưng Thẩm Lệ đã tìm đến Đào Triển Minh trước một bước rồi.
Cố Tri Dân vốn có rất nhiều chuyện muốn nói.
Thẩm Lệ hôm nay quá nhẫn nại rồi, anh thậm chí còn muốn nói với cô, bảo cô đợi anh.
Nhưng chuyện này đã nhắc nhở anh, nếu anh không giải quyết chuyện Tiêu Văn trước, thì không có bất kỳ tư cách và lập trường nào để nói mấy lời này với Thẩm Lệ.
Đáy mắt Cố Tri Dân loé qua một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh lại nở ra nụ cười: “Tối nay em phải về phim trường đúng không, chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Thẩm Lệ gật gật đầu rồi quay người đi về chỗ Cố Mãn Mãn đang ngừng xe.
Cố Mãn Mãn nhìn thấy Thẩm Lệ đi tới thì lập tức xuống xe mở cửa cho Thẩm Lệ, thuận tiện nhận lấy cái túi trong tay cô.
Cô nhìn vào túi, cảm thấy có chút quen mắt: “Đây là cái gì thế?”
“Điểm tâm mẹ Cố làm.” Thẩm Lệ khom người ngồi vào trong xe.
“Điểm tâm do thím làm là ngon nhất.” Cố Mãn Mãn nói rồi thò tay vào trong ăn một miếng, rồi lên xe nói cười vui vẻ với Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân nhìn chiếc xe của Thẩm Lệ biến mất, rồi mới từ từ sải bước về xe của mình.
Lúc này mẹ Cố gọi điện thoại đến.
“Tri Dân, đưa điểm tâm cho Tiểu Lệ chưa?”
“Đưa rồi.”
“Vậy thì được.” Mẹ Cố trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Con trai, con sao thế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.