Chương trước
Chương sau
Cố Tri Dân cười lạnh một tiếng: "Bản lĩnh mở to mắt nói dối ngược lại gia tăng."
Không biết uống rượu?
Người phụ nữ thời gian trước chạy đi mua say là ai?
Lúc nhỏ Thẩm Lệ chính là một đứa bé cực kỳ xinh đẹp, người lớn trong khu đều thích cô, đặc biệt là lúc năm mới lễ tết, những chú bác ông bà, đều sẽ dỗ cô uống rượu, cũng chính là dùng muỗng rót một chút.
Lâu dần, tửu lượng của cô thật sự gia tăng.
Lúc cấp hai, lúc trong lớp tụ tập ăn uống, các bạn nam trong lớp đều bị cô uống đánh bại, không ai là đối thủ của cô.
Thẩm Lệ quay đầu nhìn anh, cũng học giọng điệu anh cười lạnh một tiếng nói: "Trước đây biết uống, bây giờ không biết uống, không được sao?”
"Được, sao lại không được chứ!" Trong tay Cố Tri Dân cầm ly rượu vang, đứa tới bên miệng nhấp một ngụm.
Cố Mãn Mãn cảm thấy hai người này nói chuyện mùi thuốc súng rất nặng, sợ bị vạ lây, nên yên tĩnh ngồi một bên làm chim cút.
"Vậy anh còn phí lời làm gì?" Thẩm Lệ không chút cảm xúc liếc Cố Tri Dân, lời nói ra cũng không chút khách sáo.
"Đó còn không phải vì em chịu nghe tôi phí lời sao?" Giọng điệu Cố Tri Dân nghe không chút gợn sóng, làm người ta khó để phán đoán anh có tức giận hay không.
Thẩm Lệ: "...
Nhất thời cảm thấy không có lời nào để nói.
Tiêu Văn mặc dù bị người khác mời rượu cầm chân, nhưng lại luôn chú ý với tình huống bên phía Cố Tri Dân.
Thấy Cố Tri Dân chạy tới bên Thẩm Lệ, tức giận đến cắn răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn phải treo nụ cười.
Tôi tìm Tri Dân có chút việc, xin phép trước.
Tiêu Văn tránh khỏi người mời rượu, đi về phía Cố Tri Dân và Thẩm Lệ.
"Cô Thẩm, sao không tới cùng uống rượu?" Tiêu Văn liếc mắt ly nước đặt trước mặt Thẩm Lệ: "Ngày như hôm nay, sao có thể uống nước, đương nhiên phải uống rượu rồi."
Cô ta nói xong, gọi nhân viên phục vụ, chỉ chỉ Thẩm Lệ: "Đổi ly rượu cho cô Thẩm”
Lúc nhân viên phục vụ giơ tay tới, Cố Mãn Mãn đã giơ tay giữ ly nước của Thẩm Lệ trước: "Thân thể chị Tiểu Lệ không thoải mái, cô nhìn thấy chị ấy cũng cảm rồi, cảm uống rượu cái gì?"
Tiêu Văn vốn là tới gây sự, nhưng Thẩm Lệ không lên tiếng, người đại diện lại lên tiếng trước.
Nhưng, khác biệt không lớn.
"Vậy sao? Cô Thẩm bị cảm rồi?" Tiêu Văn sắc mặt thân thiết nói: "Vậy thì uống ít một chút đi."
Nói rồi, bèn ra hiệu nhân viên phục vụ sau lưng bưng ly rượu ít một chút cho Thẩm Lệ.
Nhân viên phục vụ đặt ly rượu xuống, Tiêu Văn mỉm cười nhìn Thẩm Lệ: "Cô Thẩm, cho chút mặt mũi đi.."
Lúc Tiêu Văn đi tới, đã kéo tới sự chú ý của vài nữ diễn viên bên cạnh, toàn bộ đều dựng lỗ tai lắng nghe động tĩnh bên này, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
Người trong giới giải trí, không có chút IQ và EQ thì không thể đi xa được, vài câu nói ngắn ngủi của Thẩm Lệ và Tiêu Văn, lại làm người ta nghe ra ý so đo.
Chuyện trước đó Cố Tri Dân đưa tài nguyên của Thẩm Lệ cho Tiêu Văn, trong công ty không ai không biết, mà lúc này Tiêu Văn lại còn dám tìm Thẩm Lệ uống rượu.
Người xem náo nhiệt cũng ngày càng nhiều, đều tò mò Thẩm Lệ sẽ trả lời thế nào.
Mấy năm nay tài nguyên của Thẩm Lệ không tệ, người xinh đẹp, kiêu ngạo, tính tình cũng vừa khéo, nhưng nhân duyên lại rất tốt, có khí chất làm người ta tâm phục khẩu phục, mọi người đều đợi xem Thẩm Lệ sẽ trả lời thế nào.
"Cô có ý gì, tôi đã nói chị Tiểu Lệ..." Cố Mãn Mãn càng nhìn Tiêu Văn càng thấy phiền, sao không nghe hiểu tiếng người vậy.
"Mãn Mãn." Thẩm Lệ liếc nhìn Cố Mãn Mãn, ra hiệu cô ấy đừng nói nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.