Hạ Diệp Chi nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt sắc nhẹm của anh, lạnh giọng nói: “Không phải chuyện của anh.”
“Vậy thì là chuyện của ai?”
Mạc Đình Kiên nhìn cô chằm chằm, bóng dáng cao lớn ép chặt lấy cô, không cho cô cơ hội bỏ chạy.
Hạ Diệp Chi có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát chỉ có riêng trên người anh, nhưng không hề làm giảm đi khí chất áp bức trong anh.
Tim cô đập thình thịch, có cảm giác bản thân nói nhiều hơn một chữ sẽ để lộ ra sơ hở.
“Mạc Gia Thành” không phải là cậu ấm ăn chơi lêu lổng, anh ta còn thông minh, lanh lợi hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều.
“Không nói nữa à?”
Mạc Đình Kiên đột nhiên lùi lại nửa bước.
Hạ Diệp Chi tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng buông tha cho cô, nhưng một giây sau tim cô lại dựng lên.
Mạc Đình Kiên nhìn cô, nói: “Đi rửa mặt đi.”
Hạ Diệp Chi cắn chặt môi, đột nhiên ngạc nhiên nhìn ra cửa phòng ăn, kêu lên một tiếng: “Bố?”
Mạc Đình Kiên nghe thấy thế không cho là đúng: “Trò này trẻ con quá rồi.”
Trên gương mặt Hạ Diệp Chi không hề có sự ngại ngùng khi bị anh nhìn thấu mà ngược lại cau cau mày, khó xử.
Mạc Đình Kiên bất giác nghi ngờ, quay lại sau nhìn thì thấy sau lưng trống không, chẳng có một ai.
Hạ Diệp Chi nhân lúc anh quay lại không để ý bèn nhấc chân bỏ chạy.
Mạc Đình Kiên sững lại hai giây, chuẩn bị đuổi theo thì đột nhiên dừng bước.
Không vội, tương lai còn dài.
Anh quay người ngồi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-the/813783/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.