Sở Dịch ngồi bên ngoài đợi cô đi ra nhưng rất lâu vẫn không thấy cô bước ra.
Liền bước đến trước cửa, gõ cửa.
- Thẩm Nhược Giai, cô sao rồi ?
Nhược Giai đã ngồi lì trong phòng tắm suốt thời gian dài mà ngủ quên mất trong phòng tắm luôn không hay.
Đồng hồ đã là hơn 12 giờ đêm, là lúc ngủ ngon nhất của con người. Cô lại là người dậy sớm, ngủ sớm giờ này đã vào giấc mộng đẹp của mình mất rồi.
Sở Dịch gõ cửa mãi, gọi mãi cũng không nghe thấy hồi âm từ Nhược Giai liền mở cửa đi vào.
Cánh cửa lại bị cô khoá trái, không vào được.
Nhà của hắn mà lại đi khoá trái cửa, nơi hắn muốn đến chưa có ai ngăn được đâu.
Sở Dịch bước lại hộp tủ bàn cạnh giường lấy ra một chùn chìa khoá.
Cánh cửa phòng tắm nhanh chóng được mở ra.
Vừa bước vào Sở Dịch có chút sững sờ, cô gái nhỏ kia đã ngủ quên trong phòng tắm còn không mặc quần áo nữa.
Sở Dịch quay trở ra ngoài lấy một khăn tắm lớn mang vào trùm lên người cô.
Sau đó hắn bế cô ra bên ngoài đặt lên giường.
Rồi đi lấy một áo choàng lớn mặc vào cho cô, trước khi cô bị đông cứng.
Lần đầu tiên trong đời hắn phải chăm sóc người khác như hiện tại.
Đến cả Thẩm Nhược Lệ cũng chưa từng có được đãi ngộ tốt như vậy.
Sáng hôm sau
Ánh sáng len lõi từ khe cửa xuyên vào trong phòng chiếu vào ngay Nhược Giai đang nằm ngủ.
Cô vì bị ánh sáng chiếu vào mà tỉnh giấc.
Theo phản xạ đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-the-cua-so-thieu/833526/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.