Sau khi tàn ảnh của Đỗ Lan Hương biến mất cô ở thực tại cũng bừng tỉnh, ánh mắt trời chiếu vào căn phòng chứng tỏ trời đã sáng rồi.
Cô nhìn hai tay mình tự hỏi đây là thực hay mơ?
Cô vẫn chưa thoát khỏi viễn cảnh lúc nãy, vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhìn thấy Trịnh Lan Hương.
Nguyên chủ đã về có nghĩa là cô vĩnh viễn sẽ không thể quay về đó nữa, lúc này cô lại nhớ đến lời của bà nội và cha xứ.
Vật hoàn nguyên chủ.
Cuối cùng thì đâu cũng vào đấy, cô đã sống dưới thân xác của người khác đến lúc cũng phải trả lại cho người ta rồi, đây là điều hiển nhiên mà.
Thế nhưng nghĩ đến viễn cảnh những ngày tháng sau này người bên cạnh anh là một người phụ nữ khác không phải là cô trái tim cô liền đau đớn, quặn thắt, ruột gan như muốn đảo lộn.
Làm thế nào chuyện này có thể xảy ra? Ông trời cho cô gặp gỡ anh sao không cho cô là người ở bên cạnh anh mãi mãi.
“Hu hu hu… “ Bây giờ đây ngoài khóc ra Đỗ Lan Hương cũng không biết phải làm gì cả, chưa bao giờ cô khao khát được ở cạnh anh như vậy.
Tiếng khóc của cô đã thu hút sự chú ý của người bên ngoài, bà Mỹ lật đật chạy vào trong phòng cô, không màng gõ cửa hỏi: “Hương ơi con làm sao thế hả?”
“Mẹ, mẹ ơi.” Đỗ Lan Hương nhào vào lòng bà Mỹ trút hết những giọt nước mắt kìm nén lâu nay, cô không cách nào nhịn được nữa rồi.
“Trời ơi con ngoan của mẹ đã xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/835010/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.