Con tàu lướt nhẹ trên mặt biển, từ xa có thể nhìn thấy đảo kỳ vĩ xuất hiện trước mắt, Đỗ Lan Hương hòa mình với gió biển cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ.
“Thật tuyệt vời, gió biển có mùi mặn nhưng lại rất sảng khoái.” Cô cảm thán một câu, kể từ khi đến nơi này đây là lần đầu tiên cô được ra biển, thật là có chút cảm niệm.
Thấy cô tươi cười Tống Thần Vũ cũng thở nhẹ một hơi: “Em thích là tốt rồi.”
“Thần Vũ, em khiến anh lo lắng sao?” Đỗ Lan Hương tựa vào lồng ngực người đàn ông phía sau hỏi.
Anh cũng dụi vào vai cô thì thào: “Ừm, anh đã rất lo lắng cho em, thấy em buồn lòng anh cũng không vui được.”
“Xin lỗi, do em đã quá để ý đến chuyện kia, Thần Vũ, ban đầu anh có hy vọng gì không?” Cô hơi quay đầu nhìn anh.
“Có, theo thời gian những hy vọng lại như cánh hoa rơi rụng, cuối cùng anh đã không nghĩ đến nó nữa.” Tống Thần Vũ nhìn về nơi biển xanh xa xăm, cảm xúc dập dờn như sóng đánh.
Đỗ Lan Hương khẽ rũ mắt, cô chỉ một lần dập tắt hy vọng thôi đã như bị đẩy xuống vực thẳm rồi, anh sẽ như thế nào đây?
“Thần Vũ, đôi lúc em thấy ông trời bất công thật đấy, anh đã làm sai điều gì chứ, từ lúc sinh ra đã phải chịu đựng cái thứ gọi là lời nguyền tai hại ấy.” Đỗ Lan Hương có chút bực tức, ấm ức thay anh.
“Đừng đa sầu như vậy, ông trời đúng là không công bằng nhưng chí ít ông ấy đã mang em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834995/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.