“Cô là ai?” Đỗ Lan Hương nhíu mày hỏi, không hiểu sao cô lại có cảm giác bất an.
“Tôi là ai cô không cần biết, nếu muốn hóa giải lời nguyền của chồng cô thì tối ngày mai lúc 8 giờ đến nghĩa trang số 5.” Cô bé nói xong đột nhiên biến mất cứ như chưa hề xuất hiện.
“Này…” Đỗ Lan Hương còn muốn hỏi cái gì thì bóng dáng của người kia không còn nữa, cô cứ nghĩ mình đang gặp ảo giác.
Để xác thực cô lại hỏi một người gần đó: “Xin hỏi lúc nãy có một cô gái mặc váy đen đứng ở đây anh có thấy không?”
“Hi hi, người đẹp, anh chỉ thấy em thôi, sao lại đứng đây một mình thế này, có muốn đi chơi với anh không?” Người đàn ông nhìn thấy cô liếm môi một cái.
Sắc mặt tươi cười của cô phút chốc sa sầm, lạnh lùng quát: “Cút.”
“Người đẹp làm gì hung dữ, chơi với anh đi, anh sẽ khiến vui thỏa mãn.” Người đàn ông vẫn còn cố tình nói.
“Nếu còn nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi.” Đỗ Lan Hương cảnh cáo lại xoay người rời đi, thế nhưng mới được hai bước thì bị người đàn ông kéo tay lại.
“Vội vàng làm gì cô em, ngực em to thế này để anh sờ một cái, chắc là mềm lắm gì, anh rất thích những ai ngực lớn, cô em không làm gái thật uổng phí.” Người đàn ông vừa nói vừa xuýt xoa.
“Bốp.”
“Aaa.” Một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến mọi người phải chú ý.
Người đàn ông ôm mặt chỉ tay Đỗ Lan Hương: “Con đĩ, mày dám đánh tao.”
Hắn vừa dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834984/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.