“Thiếu phu nhân, chúng tôi ăn nói có chút không suy nghĩ mong cô lượng thứ, tôi không có ý nói Vũ thiếu là quái vật, chỉ là nghi ngờ mà thôi, nên mong cô để chúng tôi đưa anh ấy đi kiểm tra, nếu như không phải chúng tôi sẽ có lời xin lỗi với các vị.” Viên cảnh sát còn lại hòa hoãn nói.
Thế nhưng Đỗ Lan Hương làm sao để bọn họ đưa anh đi, cô lạnh băng nói: “Muốn đưa chồng tôi đi phải bước qua xác của tôi.”
“Cả tôi nữa.” Hoàng Khang cũng đứng ra.
Hai bên vô cùng căng thẳng Đỗ Lan Hương sẵn sàng chiến đấu với đám người này để hộ tống anh ra khỏi đây.
Tống Thần Vũ nhìn dáng vẻ bảo vệ anh của cô trong lòng như có một dòng suối mát chảy qua, anh không nhịn được kéo cô cô vào lòng, ôm thật chặt nói: “Anh không sao, cứ để anh đi theo bọn họ, em chỉ cần yên tâm ở nhà chờ anh là được.”
“Nhưng…” Đỗ Lan Hương không an tâm.
“Ngoan, nghe lời anh nào, anh sẽ sớm về với em thôi.” Tống Thần Vũ dỗ dành cô, biết cô quan tâm anh như vậy đã đủ rồi, anh tự biết sắp xếp chuyện này không muốn liên lụy đến cô.
Đỗ Lan Hương vẫn ôm chặt anh không buông, bao nhiêu máy quay chiếu vào cũng chỉ chiếu cảnh tình cảm của hai người họ, nãy giờ cũng đủ viết một seri phim tình cảm rồi.
Hai viên cảnh sát nhìn nhau một người sốt ruột một người kiên nhẫn chờ đợi.
Tống Thần Vũ cũng không nỡ rời xa cô nên cứ thế ôm lấy cô lại giơ tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834979/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.