Đỗ Lan Hương biết mình không có đường lui nữa cô cũng không chạy mà bình tĩnh đối diện với mấy khẩu súng, như có như không nói: “Các người là muốn giết tôi hay muốn bắt tôi.”
“Hắc hắc, nghe em nói kia, cô em xinh đẹp như vậy ai nỡ giết chứ, chỉ cần em ngoan ngoãn theo tụi này là được.”
“Tốt thôi, tôi đi theo các người, có điều tôi muốn anh đích thân đưa tôi đi.” Đỗ Lan Hương nhìn người đàn ông nói.
“Ái chà, cô em nhìn trúng anh rồi sao?” Người đàn ông râu ria đắc ý.
“Đương nhiên rồi, anh mau lại đây.” Đỗ Lan Hương ngoắc tay với hắn.
Người đàn ông cũng không nghi ngờ cứ thế bước đến chỗ Đỗ Lan Hương nhưng khẩu súng trên tay vẫn chưa thả xuống, lòng cảnh giác vẫn còn.
Đỗ Lan Hương nhìn động tác của anh ta, trong lòng thầm đếm số, đến khi hắn cách cô chỉ còn một bước cô không chút khách sáo đá thẳng vào bàn tay đang cầm súng của hắn.
Khẩu súng cứ thế rớt khỏi tay hắn, Đỗ Lan Hương ngắm chuẩn bắt chuẩn, tiếp lấy khẩu súng theo đó kìm lấy người đàn ông dí súng vào đầu hắn: “Bảo đàn em của anh tránh đường, nếu không tôi cho anh gặp diêm vương ngay lập tức.”
Người đàn ông không nghĩ cô sẽ phản kháng bất ngờ như vậy, ánh mắt hắn sắc bén trở nên bào giờ hết.
“Cô em, anh khuyên em mau bỏ súng xuống, một cô gái như em có thể dùng súng sao, lại nói cô em có thể kìm giữ anh được bao lâu hả?” Người đàn ông cho rằng Đỗ Lan Hương chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834966/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.