Đỗ Lan Hương nhìn khuôn mặt của anh khẽ cười dịu dàng: “Cảm ơn anh, tôi rất thích, nhưng mà lần sau anh không cần làm vậy đâu.”
Tống Thần Vũ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm lại nói: “Em thích là được, lần sau muốn làm thế nào tôi sẽ làm cho em.”
Đỗ Lan Hương nhìn vào đáy mắt chứa tình ý dạt dào của anh có chút bối rối, cô thật không quen anh nhìn mình như vậy.
“Khụ khụ, thực ra chỉ cần anh có lòng là đủ, không cần hoa lệ hay màu mè thế này, mặc dù phụ nữ đúng là thích kiểu như vậy nhưng chỉ là hình thức mà thôi, sâu trong nội tâm họ muốn nhất chính là người đàn ông của mình phải chân thành.” Nói ra những lời này Đỗ Lan Hương cảm thấy có chút quái quái, cô sao phải nói lời này với anh, lại nói anh sẽ hiểu sao?
Nằm ngoài dự liệu của cô Tống Thần Vũ lại nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đối với em chân thành.”
Không có quá nhiều từ hứa hẹn, yêu thương hay tình cảm sướt mướt, chỉ một câu như vậy cũng đủ nói lên tình cảm của anh với cô.
Đỗ Lan Hương không nghĩ anh lại có thể nói ra lời này, không cần kiểm nghiệm độ thật giả, trong lòng cô đã mật ngọt tràn đầy.
Cô bỗng nhiên nghiêm túc nhìn anh nói: “Tống Thần Vũ, nếu anh làm được điều này tôi cũng sẽ làm được.”
Mặc kệ tương lai thế nào trước mắt cứ trân trọng giây phút này, đời người nói dài không dài nói ngắn không ngắn, làm sao cứ phải đi suy nghĩ những điều không đâu, cứ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-thay-doi-cua-thieu-gia-soi-trang/834944/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.